THIÊN THẦN SA NGÃ - Trang 244

Nghĩ thế, tôi giơ cao con dao, bước về phía cô ta, vẻ mặt hung ác, miệng
nói nhỏ:
- Người chết làm sao mở miệng được nữa.
Lý San hét lên thất thanh, cuống quýt lùi về phía sau, đến lúc không còn
chỗ để lùi nữa, cô ta ngã ngồi xuống sàn, hoảng loạn nhìn con dao trong tay
tôi, lắc đầu như điên, miệng lắp bắp mấy lời như kiểu không, đừng gì đó.
Chủ ý dọa cho cô ta sợ, tôi huơ huơ con dao trước mặt cô ta:
- Cô còn thích một triệu nữa không? Cô còn định dùng mấy chuyện đó uy
hiếp tôi nữa không? Cô nói tôi không dám giết cô, bây giờ thử nhé…
Mặt tôi lúc đó chắc là trông điên loạn gớm ghiếc lắm, bởi vì Lý San đã sợ
đến mức chân tay mềm nhũn, thậm chí không còn sức cho bất kỳ một hành
động chống cự nào.
- Tôi đi! Tôi sẽ đi… khỏi… khỏi đây, tôi.. tôi.. cả đời sẽ không xuất hiện…
ở… ở Thượng Hải nữa! Xin hãy tin tôi! Anh… đừng giết tôi…
Lý San ôm lấy chân tôi cầu xin, thậm chí lời nói cũng không được lưu loát
như bình thường nữa.
- Làm sao mà tôi tin cô được cơ chứ?
- Vậy anh muốn tôi thế nào? - Lý San khóc lóc. – Anh nhất định phải giết
tôi sao?
Cô ta nhìn tôi, khuôn mặt đau khổ thê lương.
Tôi bỗng thấy mềm lòng, đoán chừng cô ta sẽ không dám lì lợm ở lại đây
nữa, đang chuẩn bị hạ dao tha cho cô ta.
Đúng lúc đó, A Lam trở về.
Những tiếng gõ cửa liên hồi, tôi sợ đến run bắn người, suýt nữa buôn rơi
cả con dao xuống đất.
Có người gọi cửa, trong đôi mắt Lý San liền lóe lên một tia hy vọng, nhưng
vẫn sợ hãi nhìn tôi đăm đăm, không dám lên tiếng, cũng không dám biểu lộ
bất cứ toan tính thủ đoạn nào.
Tôi cũng nhìn cô ta, khoảnh khắc đó hai chúng tôi chỉ nhìn nhau mà không
dám động đậy gì.
Rồi nghe tiếng A Lam gọi gấp gáp sau cánh cửa, sau đó là tiếng lách cách
của ổ khóa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.