THIÊN THẦN SA NGÃ - Trang 85

cảm thấy chút gì hương vị đất trời đang sống lại.
Buổi tối đầu tiên đưa Đạm Ngọc về khách sạn, nàng bỗng nhiên chìa tay
đòi chìa khóa nhà tôi. Chẳng nghĩ gì nhiều, tôi móc chìa khóa trao cho
nàng.
- Chìa khóa nhà anh trông lạ nhỉ, lỗ móc lại có hình hột đào. - Đạm Ngọc
nói.
- Chứ sao. Anh là người lãng mạn mà.
Đạm Ngọc liếc nhìn tôi, mỉm cười.
Thượng Hải mùa đông thường có mưa phùn, ngày thứ hai mặt trời mới bắt
đầu ló rạng, trăng thanh gió mát, dường như hương xuân cũng thấm đẫm cả
trong những làn gió.
Buổi sáng gặp hai ứng cử viên, ngôn ngữ có cái vẻ không hợp chút nào với
sở thích của Tào Lợi Hồng, tôi cho đi luôn.
Buổi chiều lại là một cô gái trông đạo mạo, nói nhất định không chọi bỏ
việc sau khi két hôn – cũng không đạt yêu cầu.
Chiều tối, tôi mệt rã rời nhưng vẫn bị A Lam kéo đi bar uống rượu.
A Lam nhắc đi nhắc lại một câu: năm 2005 là năm đổi đời của cậu ta.
Tôi hỏi tại sao.
A Lam, uống nhiều tới mức cả mặt và cổ đều đỏ bừng bừng, lắc lư cái đầu
giải thích: “Bởi vì em đổi đời rồi”.
Thế là thế nào? Tôi cố kiên nhẫn hỏi thêm tại sao mà đổi đời.
“Bởi vì… à… ha ha… hê hê… bởi vì…”. Và A Lam đổ ụp xuống. Đúng là
xui xẻo. Mệt mỏi cả ngày rồi lại còn phải phí sức vác anh nhà thơ tửu lượng
kém từ quán bar về tận nhà.
A Lam là cậu bạn duy nhất của tôi ở Thượng Hải, ngày trước học cùng
trường đại học với tôi nhưng khác khoa. Tôi học đại học rồi học tiếp cao
học, mất bảy năm, A Lam học cao đẳng rồi chuyển lên đại học thành ra
cũng mất đến bảy năm.
Ở trường, A Lam và tôi thuộc dạng quen biết nhưng gặp nhau cũng chẳng
buồn chào. Tôi quen cậu ta là vì cậu ta thường làm thơ, tôi vẫn nhớ có một
bài tên là… Mười năm quay lại:
Tôi bước trên con đường trãi dài nắng óng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.