THIÊN THẦN SA NGÃ - Trang 84

ba phòng của tôi, tất nhiên là đi dép lê và không cần chú ý lắm đến lời nói
cũng như phong thái nữa.
Và bây giờ, nàng cũng có thể thoải mái tự nhiên xộc vào phòng ngủ của tôi,
bới hòm mở tủ lục đồ.
- Tìm gì thế? – Tôi lao theo, hỏi.
- Giấy bút!... Anh đường đường là một người đàn ông trưởng thành mà lại
nghèo đến nỗi không có nổi tờ giấy với cây bút hay sao? Rõ là mất thể
diện.
Nàng không tìm thấy gì, đứng dậy nhìn tôi lắc đầu vẻ nghịch ngợm, ý như
muốn nói tôi hết thuốc chữa.
- Thua em luôn. Nhà có máy tính, anh cần giấy bút làm gì chứ?
Rồi nàng kéo tuột tôi ra đường, đi mua giấy bút, tiện quơ thêm cả đống đồ
lặt vặt hàng ngày, rồi quay sang tôi: “Tính tiền đi!”
Tôi đành móc ví, vô tình bắt gặp hình ảnh Đạm Ngọc đang đứng chờ bên
ngoài cổng siêu thị. Nàng mặc quần Jeans và một chiếc áo len màu tím,
chân vẫn còn đi đôi dép lê to tướng ở nhà tôi, nhìn vừa thân thiết vừa hiền
hậu. Nàng ngồi trên ghế đá, dáng vẻ bình tĩnh… Bức tranh dàn trãi trước
mắt làm tôi rung động từ tận đáy lòng. Có giống đôi tân hôn cùng đi mua
sắm cho gia đình mới không nhỉ?
Ai ngờ Đạm Ngọc mua giấy bút là để viết hợp đồng – hợp đồng ký kết
quan hệ giữa hai chúng tôi. Hợp đồng viết rõ ràng, nếu bên A giúp bên B
lấy được nhà tỉ phú, bên B hứa sẽ trong vòng hai năm trả đủ bên A ba triệu.
Khi bên A ký tên, Đạm Ngọc cười lăn lóc, bảo tôi sao mà căng thẳng hệt
như đặt bút ký hợp đồng bán thân vậy. Tôi trợn mắt nhìn nàng, hùng hùng
hổ hổ ký ngay một chữ rõ to.
Hợp đồng được lập làm hai bản. Khi cất bản hợp đồng vào đáy tủ, dường
như tôi cũng chôn theo cả tấm lòng yêu yếu đuối của mình.
Trong quãng thời gian đó, câu tôi nói với nàng nhiều nhất là: “Hai chúng ta
là đôi thực tế nhất thành phố Thượng Hải đấy!”
Đạm Ngọc gật đầu tán thành.
Mùa xuân đến.
Khi mùa xuân tràn đến, tôi thân ở Thượng Hải nhưng tuyệt nhiên không hề

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.