Langdon còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy một bàn tay thò vào trong mép quan
tài, lần mò, dò dẫm trên bộ xương mục, y như con trăn đói. Bàn tay ấy tiếp tục
lần sờ cho đến khi chạm vào cổ Langdon, rồi siết chặt. Langdon cố sức chống
cự lại những ngón tay cứng như thép đang siết chặt thanh quản của anh, nhưng
tay áo bên trái của anh đã bị kẹp vào mép quan tài đá. Chỉ còn có tay phải được
tự do, Langdon cuống quít chống chọi.
Langdon thu chân lên, tận dụng khoảng trống ít ỏi bên trong cỗ quan tài, cố đặt
bàn chân lên đáy quan tài trên đầu. Đây rồi. Thu người, anh dận mạnh hai chân.
Đúng lúc những ngón tay cứng như sắt bắt đầu siết mạnh hơn nữa vào cổ bọng,
Langdon nhắm mắt, chống mạnh chân lên. Cỗ quan tài chuyển động rất ít,
nhưng thế là đủ.
Có tiếng đá nghiến vào đá nghe lọng óc, rồi cỗ quan tài trượt hẳn khỏi bệ đỡ, và
đổ hẳn xuống sàn. Mép quan tài nghiến vào bàn tay của hắn, kẻ giết người đau
đớn kêu thét lên. Những ngón tay đang siết cổ Langdon rời ra, rồi biến mất
trong bóng tối. Khi hắn rút được bàn tay ra, cỗ quan tài đổ phịch xuống, úp chặt
xuống nền đá hoa cương.
Chỉ còn lại bóng tối mịt mùng.
Không một tiếng động.
Không thấy có tiếng đập phá cay cú trên cỗ quan tài đã bị lật úp Không có bàn
tay nào cố lần mò sờ soạng. Chẳng thấy gì.
Nằm cạnh đống xương mục trong bóng tối, Langdon cố chống cự lại một thứ
bóng tối khác đang muốn chụp lấy tâm trí, anh hướng ý nghĩ của mình về cô
gái.
- Vittoria. Em còn sống hay không?
Nếu Langdon biết sự thật - cảm giác kinh hãi tột độ mà Vittoria sẽ phải trải qua
khi hồi tỉnh lại - thì hẳn anh đã thương cô gái đến mức sẽ cầu cho Vittoria được
chết đi.