THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ - Trang 411

Rồi cảm giác sợ bị giam hãm bủa vây lấy anh, Langdon nghĩ đến cảnh cỗ quan
tài đá thu nhỏ lại và vây kín lấy bản chân mình. Kinh hãi, Langdon ráng sức huy
động toàn bộ lý trí để xua đi hình ảnh kinh hoàng đó.
"Cỗ quan tài đá". Langdon nói lên thành tiếng bằng tất cả sự dõng dạc và minh
mẫn anh có thể huy động được. Nhưng hôm nay, cả đến học vấn cũng trở thành
kẻ thù. Từ này bắt nguồn từ tiếng Hi Lạp, nghĩa gốc của nó trong tiếng Hi Lạp
là "cái hộp ăn thịt". Mình đang bị kẹt trong một "cái hộp ăn thịt".

Những mường tượng về cái hộp sẽ ăn hết thịt và để lại bộ khung xương khiến
anh càng nhớ đến bộ khung xương đang nằm ngổn ngang quanh anh. lúc này.
Nghĩ đến sự thật đó, Langdon thấy buồn nôn và kinh hãi. Nhưng nó cũng khiến
anh nảy ra một ý tưởng.
Quờ quạng, mò mẫm trong cỗ quan tài, Langdon tìm được một mầu xương. Có
phải xương sườn không nhỉ? Chẳng cần quan tâm. Anh đang cần một cái nêm.
Nếu có nhấc được cái hộp đá này lên chút xíu, rồi chêm khúc xương này vào, thì
sẽ có đủ không khí để…
Vòng tay qua người, xếp đầu nhọn của khúc xương vào đúng chỗ cái khe giữa
quan tài và nền đá, Langdon dùng tay kia ra sức chống mạnh lên. Cỗ quan tài
không suy chuyển chút nào. Anh cố thêm một lần nữa. Trong tích tắc, hình như
cái hộp đá nhúc nhích chút xíu. nhưng tất cả chỉ có thế.
Thiếu khí ôxi, lại phải chịu đựng mùi hôi thối nồng nặc, Langdon biết anh chỉ
còn đủ thời gian để cố thêm một lần nữa.
Và cần phải dùng cả hai tay.
Lần này, Langdon gài sẵn đầu nhọn của khúc xương vào chỗ cái khe, dịch người
sát vào, dùng vai để đẩy khúc xương. Thận trọng để khúc xương khỏi văng đi
mất, anh giơ cả hai tay lên. Bắt đầu thấy ngạt thở, Langdon chợt thấy sợ hãi.
Lần thứ hai trong cùng một ngày, anh không có đủ dưỡng khí để thở. Hô to một
tiếng, Langdon ráng hết sức đẩy hai tay thật mạnh. Cỗ quan tài bị đẩy cao lên
trong một tích tắc. Nhưng thế là đã đủ. Anh đã dùng vai đẩy được khúc xương
vào dưới mép đá. Khi cỗ quan tài rơi phịch xuống, mẩu xương vỡ vụn ra.
Nhưng dù sao mép quan tài cũng đã bị chống lên chút xíu. Một luồng sáng yếu
ớt chiếu xiên vào cạnh Langdon:
Kiệt sức, anh nằm vật ra. Hy vọng cảm giác nghèn nghẹt ở cổ họng sẽ hết dần,
anh kiên nhẫn đợi. Nhưng mỗi lúc cảm giác khó chịu đó càng mạnh thêm. Dù

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.