không khí có thể lọt qua cái khe, nhưng vẫn là quá ít. Không hiểu lượng dưỡng
khí ít ỏi này có thể giúp anh tồn tại được không? Nếu được thì sẽ là bao lâu?
Nếu anh không sống được, liệu có ai biết anh nằm ở đây hay không?
Hai cánh tay nặng như chì, Langdon cố xem đồng hồ: 10 giờ 12 phút. Cố giữ
cho ngón tay khỏi run, Langdon nỗ lực thêm một lần nữa. Anh xoay một núm,
rồi nhấn một nút. Đầu óc bắt đầu mụ đi, những bức tường đá xung quanh như
thu hẹp lại, Langdon lại trải qua cảm giác kinh hãi thuở còn bé.
Như bao lần trước, anh cố tưởng tượng rằng mình đang ở ngoài bãi trống. Hình
ảnh ấy hiện ra trong óc, nhưng chẳng có tác dụng gì. Cơn ác mộng ám ảnh anh
từ thuở bé bỗng chốc quay trở lại…
Hoa đẹp như tranh vẽ, cậu bé nghĩ thầm, vừa cười vừa chạy băng qua thảm cỏ.
Cậu nghĩ giá có bố mẹ đi cùng thì thật là tuyệt nhưng bố mẹ còn đang bận cắm
trại.
Con đừng đi xa quá đấy nhé! - Mẹ chú dặn.
Chú bé tảng lờ như không nghe thấy lời mẹ dặn..
Chạy qua thảm cỏ thần tiên, cậu bé đến bên một đống đá xếp chồng lên nhau.
Chắc là của một trang trại cũ. Không nên đến gần chỗ đó. Chú biết thế. Vả lại
ánh mắt chú bé đã bị hút vào một bông hoa đồng nội tuyệt đẹp - giống hoa đẹp
nhất và hiếm nhất ở New Hampshire mà chú chỉ mới được thấy trong sách mà
thôi.
Trong tâm trạng đầy phấn khích cậu bé đến gần cây hoa và quỳ xuống. Mặt đất
xốp và mềm. Hoá ra cây hoa này đã chọn được một chỗ đẩt rất màu mỡ. Nó
mọc lên giữa một đám cây mục.
Háo hức với ý tưởng được mang bông hoa đẹp này về nhà, chú bé chìa tay ra…
những ngón tay bé nhỏ vươn ra để chạm vào thân cây.
Nhưng chú không thể nào lưới tới được.
Nghe có tiếng nứt gẫy răng rắc, đất thụt xuống.
Trong ba giây đồng hồ khủng khiếp, lúc bị ngã nhào xuống, chú biết mình sẽ
phải chết. Bị ngã lộn nhào, cậu bé tưởng sẽ bị va đập mạnh đến gãy xương,
nhưng hoá ra chẳng hề đau đớn chút nào. Chỉ có cảm giác mềm mại.
Và lạnh.
Chú ngã vục mặt xuống vũng chất lỏng lạnh giá và tối tăm đó. Cuộn mình, quẫy
đạp lung tung, chú sờ thấy xung quanh chỗ nào cũng là tường dựng đứng. Theo