THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ - Trang 437

Mình đang có một lợi thế, anh tự khích lệ bản thân, mình đang ở trong môi
trường của mình
. Dù chiếc áo len sũng nước trở nên rất vướng víu, Langdon
vẫn là một tay bơi nhanh nhẹn. Nước chính là môi trường của mình.
Tay sờ phải kim loại lần thứ hai, Langdon chắc mẩm vận rủi của mình đã kết
thúc. Thứ anh cầm trong tay không còn là một nắm tiền xu nữa. Nắm thật chặt,
lôi nó về phía mình, nhưng thay vì kéo được vật ấy, anh thấy mình bị kéo về
đằng trước. Vật đó không hề xê dịch chút nào.
Còn chưa chạm vào thân thể đang quằn quại của đức Hồng y, Langdon đã nhận
ra ngay, anh vừa nắm phải sợi dây xích đang kéo vị thầy tu này xuống dưới đáy
nước. Trông thấy khuôn mặt đầy kinh hãi dưới đáy nước đang nhìn mình chằm
chằm, Langdon đờ người, chùng chằng mất một khoảnh khắc.
Nhưng ngay khi thấy đôi mắt ấy vẫn ánh lên sự sống, Langdon lập tức hành
động: Anh sục tay xuống, túm lấy sợi dây xích, rồi ra sức kéo ông già khốn khổ
lên khỏi mặt nước.
Thân thể của nạn nhân nổi lên rất chậm chạp, chẳng khác gì cái mỏ neo.
Langdon kéo mạnh tay hơn. Khi mặt nhô được lên khỏi mặt nước, vị Hồng y già
thở hổn hển một cách tuyệt vọng. Rồi bỗng dưng thân thể của ngài lăn mạnh,
khiến cho sợi xích trơn tuột vuột ra khỏi tay Langdon. Như một tảng đá nặng,
Hồng y Baggia rơi xuống nước, rồi chìm nghỉm dưới làn nước ngầu bọt.
Langdon lặn xuống, căng mắt ra để nhìn xuyên làn nước tối âm u. Anh tìm được
đức Hồng y Giáo chủ. Nhưng lần này, khi Langdon chạm tay vào, sợi xích
ngang ngực nạn nhân bị kéo lệch đi để lộ ra thêm một vết thương đau đớn trên
cơ thể nạn nhân… một dấu sắt nung làm cháy sém da thịt.

Trong giây lát, hai chiếc giày hiện ra trong tầm mắt Langdon. Một chiếc đỏ lòm
những máu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.