THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ - Trang 552

nhưng Giáo chủ Thị thần hiểu. Khôi phục lại đức tin.
Nếu không phải là mình… thì là ai?
Nếu không phải lúc này… thì là lúc nào?
Khi những người lính gác Thuỵ Sĩ mở chốt cửa nhà nguyện Sistine, Giáo chủ
Thị thần thấy sinh lực chảy tràn trề trong huyết mạch… hệt như thuở ngài còn
thơ bé. Chúa đã chọn ngài. Từ lâu lắm rồi.
Ý Chúa sắp trở thành hiện thực.
Giáo chủ Thị thần cảm thấy như vừa được tái sinh. Những người lính gác Thuỵ
Sĩ đã băng vết thương trên ngực rồi mặc cho ngài một chiếc áo thầy tu mới, sạch
sẽ. Họ còn tiêm cho ngài một mũi moóc-phin. Nhưng giá như họ đừng tiêm cho
ngài thứ thuốc giảm đau ấy thì tốt hơn. Chúa Giê-su đã chịu đau suốt ba ngày
trước khi tạ thế
. Thuốc đã bắt đầu tác động đến các giác quan… Giáo chủ Thị
thần cảm thấy hơi chóng mặt.
Tiến vào trong nhà nguyện, Giáo chủ Thị thần thấy toàn thể Hồng y đoàn đang
quay sang chăm chú nhìn mình, chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Họ kính sợ sức
mạnh của Chúa, vị thầy tu trẻ tự nhắc nhở bản thân. Bản thân mình không phải
là thứ mà họ kính sợ, mà chính là những gì Chúa đã làm THÔNG QUA mình
.
Chân bước dọc theo lối đi giữa hai hàng ghế, Giáo chủ Thị thần đọc được sự
kinh ngạc trong từng ánh mắt. Nhưng càng lúc càng thấy rõ là trong ánh mắt của
mọi người còn có một cái gì đó. Là gì nhỉ? Đã bao lần Giáo chủ Thị thần mường
tượng cảnh mình được chào đón trong nhà nguyện này. Với thái độ hồ hởi? Hay
đầy thành kính? Sâu thẳm tróng những ánh mắt đang hướng về phía mình. Giáo
chủ Thị thần không hễ thấy những tình cảm ấy.
Đến lúc này vị thầy tu trẻ tuổi mới trông thấy Robert Langdon đang đứng bên
bàn thờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.