THIẾT CỐC MÔN - Trang 10

trong.
Bỗng có tiếng vó ngựa văng vẳng từ xa, phúc chốc đã đến gần, cậu bé đưa
đôi mắt chờ đợi nhướng to nhìn về phía cổng.
Người trung niên khẽ nói :
- Trang chủ, mọi người đã về rồi!
Lập tức một đại hán chạy ra mở cửa, bốn con tuấn mã sải vó vào, bốn
người vừa xuống ngựa đã vội đi vào đại thính.
Cậu bé vui mừng khôn xiết kêu lên :
- Cha!
Rồi dang hay tay ra ôm chầm lấy người trung niên áo lam đi đầu.
Ngờ đâu cha cậu lấy tay hất cậu ra, đôi mắt trợn trừng nạt lớn :
- Cút đi!
Đoạn bốn người tiếp tục đi thẳng vào đại thính, rầm một tiếng cánh cửa lập
tức đóng lại.
Cậu bé Đồng nhi cảm thấy thương tâm, hai tay ôm lấy lan can.
Cậu gục đầu muốn buông tiếng khóc, nhưng tánh tình cương nghị không
cho phép cậu rơi lệ.
Cậu thổn thức tự nghĩ :
“Tại sao cha ta lại không thương ta, chẳng lẽ ta có làm điều gì khiến cho
người phật ý? Chẳng lẽ ta lại không được sự thương yêu của người....?”
Bỗng, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vào vai cậu giọng thương yêu bảo :
- Đồng nhi, trời đã tối rồi chúng ta vào nhà đi thôi!
Cậu bé chậm rãi quay đầu lại, mắt cảm xúc nhìn vào gương mặt người
trung niên. Cậu biết trong nhà này trừ mẹ cậu ra, người thương yêu lo lắng
cho cậu chính là Hàn thúc thúc.
Từ khi cậu biết suy nghĩ đến giờ, chưa lần nào thấy cha cậu cười nói với
cậu, mặc dầu cậu đã hết sức tìm cách làm cho ông ta vui lòng, nhưng cũng
vô hiệu quả, hôm nay cũng là một trong những hành động hững hờ ấy.
Nhưng cậu không bao giờ có ý giận, cậu chỉ thắc mắc những nghi vấn trong
đầu. Có lẽ những nghi vấn ấy chỉ có mẹ cậu mới trả lời được thôi!
Cậu quá đau đớn nên cất bước chạy nhanh vào trong viện, người trung niên
khẽ thờ dài một tiếng, rồi cũng theo cậu đi vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.