THIẾT CỐC MÔN - Trang 116

- Khoan đã! Một trung niên nho sinh đầu chit khăn điều đột nhiên lên tiếng
:
- Vạn huynh đến sau một bước, tốt hơn chúng ta nên sắp thứ tự, để tránh sự
tổn thương hòa khí.
Cụ già xấu xí bật lên tiếng cười nham hiểm mặt vẫn lạnh lùng nói :
- Nếu tại hạ không thích thế thì sao?
- Cha chả! Vạn huynh nếu muốn tự ý ngang tàng. Tại hạ chỉ còn đắc tội
vậy.
Riêng cụ già ốm như que củi đứng bên khẽ cười lên tiếng :
- Vật chưa vào tay mà nhị vị đã gây lên rồi, không sợ chủ nhân họ cười cho
bể bụng hay sao?
Cụ già xấu xí liếc mắt nhìn về người vừa nói giọng khàn khàn hỏi :
- Dư huynh chẳng lẽ có cao kiến chi chăng?
Cụ già qui củi họ Dư chẫm rãi nói :
- Theo ý tại hạ, trước hết chúng ta nên hợp lực đối phó với chủ nhân, xong
việc rồi mới bàn về chuyện khác chẳng hiểu nhị vị thấy như thế nào?
Trung niên nho sinh lên tiếng :
- Cao kiến của Dư huynh, tại hạ rất tán thành.
Cụ già xấu xí cũng cười híp mắt nói :
- Ý kiến của Dư huynh quả đã huyền diệu. Tại hạ đâu dám trái lời, vậy mời
Dư huynh ra tay!
Cụ già họ Dư huynh hừ lên một tiếng lạnh lùng, thân hình bỗng nhiên vụt
đến trước mặt cụ gài đứng giữa sảnh vù vù liên tiếp đánh ra năm chương.
Cụ già râu dài đứng giữa mỉm cười, trượt chân sang bên lách tránh mũi
kiếm vung lên một chiêu “Vân Khai Kiến Nhựt” nhắm ngay vào mi tâm
huyết đối phương.
Cụ già họ Dư hoảng hốt, ngã mình ra sau né tránh, rồi di vị đến bên trái
địch thủ, vung tay nhắm các đại tử huyệt “Kỳ Môn”, “Thương Khúc” điểm
tới.
Thấy kẻ địch vừa tránh né, vừa tấn công, thủ pháp ác độc, cụ già râu dài
cũng phải sợ sệt, lập tức sử dụng chiêu “Hóa Thụ Ngân Tinh” trường kiếm
vừa bảo vệ châu thân, vừa chém vào địch thủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.