THIẾT CỐC MÔN - Trang 297

- Tại hạ xin đi trước mở đường.
Dứt lời, hai vạt tay áo khẽ phất nhẹ, thân người đã tung lên không, chỉ
trong nháy mắt đã khuất dạng trong hang đá. Ngầm vận chân khí hộ thân,
đôi mắt vận sức nhìn thẳng vào trong.
Chỉ thấy phía trong cửa hang một màu tối đen như mực, từng luồng hàn âm
khí từ trong thổi ra lạnh buốt, khiến chàng không khỏi cảm thấy rùng mình.
Đứng im đợi một hồi, thấy chẳng có gì khác lạ, mới quay người réo Thanh
Sương lên.
Thanh Sương lên đến nơi, nhìn vào, cũng không khỏi cảm thấy rùng mình,
bất giác nhíu mày hỏi :
- Bên trong tối om như vầy, Vũ huynh có mang vật gì có thể chiếu sáng
không?
Văn Đồng cười đáp :
- Hai thanh bảo kiếm của cô nương và tại hạ đã dư dùng rồi, cần gì phải có
vật chiếu sáng.
Thanh Sương mỉm cười gật đầu như sực nhớ, vội đưa tay rút nhẹ thanh bảo
kiếm ra.
Chỉ thấy một luồng sáng xanh chói mắt, thân kiếm phát ra khí lạnh chống
lại hơi gió từ trong thổi ra.
Văn Đồng lần đầu tiên mới thấy linh hiệu của thanh bảo kiếm của Thanh
Sương, vừa thấy đã buột miệng khen :
- Kiếm quý thật, cô nương có thể cho tại hạ mượn xem không?
Thanh Sương trao kiếm, cười bảo :
- Có gì đâu mà Vũ huynh quá khen vậy!
Văn Đồng tiếp thanh kiếm vào tay, đưa mắt tỉ mỉ xem, thấy thanh kiếm dài
khoảng ba thước tám tấc, thân kiếm khắc hai hình nhật nguyệt. Mặt nhật có
mười hai đạo quang sáng, mặt nguyệt hình lưỡi liềm, hai móc trở về phía
sóng, mặt kiếm sáng hoắc, rõ là thần kiếm cổ xưa.
- Không ngờ thần vật đã mất tung trên ngàn năm, nay cô nương lại được
nó, thật đáng mừng!
Thanh Sương vờ giả đò không biết, đỡ lời nói :
- Thanh kiếm này do gia sư tặng lại, nên chưa hiểu lai lịch của nó, nghe Vũ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.