THIẾT CỐC MÔN - Trang 379

bằng nhanh như chớp hướng về phía tây bay mất. Người đẹp cung trang giờ
mới biết đối phương cố ý dùng lối công để thối tránh, thoát sự cản trợ của
nàng, nhưng khi định đuổi theo thì tông tích của địch phương đã mất hút từ
lâu. Nàng tức tối định cất bước ra đi, nào ngờ bên cụm rừng phía mặt nơi
nàng đứng đột nhiên có tiếng quát đinh tai :
- Đứng lại!
Một bóng người áo lam nhanh như điện chớp tung ra cản đường.
Người đẹp cung trang nghe tiếng dừng bước, ngước mắt lên nhìn thấy trước
mặt mình là một thiếu niên anh tuấn, đang trừng mắt phẫn nộ tuy nàng
không biết Văn Đồng là ai, song với lối khinh công thân pháp phản quang
cùng khí độ, nàng liền biết ngay thiếu niên này chẳng phải là kẻ tầm
thường, trong đầu liền suy tính miệng mỉm cười nói :
- Có phải người định đón chào ta không?
Văn Đồng không ngờ nàng ta lại có thể cười hỏi vui vẻ thế, trong lòng
không khỏi ngạc nhiên sắc mặt nghiêm nghị :
- Đúng thế!
Người đẹp cung trang cười duyên dáng, cất giọng trong trẻo hỏi :
- Có việc gì không? Chào người đâu cần phải dùng lời lẽ cùng thái độ thô
lỗ như thế!
Văn Đồng bị nàng giễu cợt, cười chẳng được khóc cũng không được, chàng
liền trầm giọng :
- Tại hạ có việc muốn thỉnh giáo cô nương.
Chàng vừa nói thì Khương Trạch, Thanh Sương cùng Dịch Thành ba người
cũng ở ven rừng từ từ đi ra.
Người đẹp cung trang vừa liếc mắt, trong lòng không khỏi e dè tự nhủ :
- “Tại sao đến bấy nhiêu người mà ta không hề hay biết?”
Tuy sợ sệt nhưng nàng vẫn nhìn sang Văn Đồng cười nói :
- Việc gì ngươi nói ra xem, miễn là ta biết sẽ trả lời ngay.
Thanh Sương vừa đến thấy điệu bộ lơ lẳng của nàng ta liền nhíu mày xen
lời :
- Hừ! Chỉ sợ khi nói ra rồi, ngươi lại không dám trả lời thôi!
Người đẹp cung trang đưa mắt liếc sang Thanh Sương, vẫn giọng tươi cười

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.