THIẾT CỐC MÔN - Trang 397

tử như cháu, lão hủ cũng hâm mộ vô cùng, thì giờ không còn nhiều, vậy
cháu ra tay đi.
Văn Đồng nghiêm ngay săc mặt, từ từ đến nơi vị trí dưới gió đứng lại, hai
tay ngồi xuống, đôi mắt chăm chú nhìn vào đối phương không hề chớp
nháy. Thái Sử Ngọc cũng mỉm cười, chân đứng chữ đinh, hai tay chắp
ngang ngực, mặt tỏ ra uy phong lẫm lẫm.
Hai người cứ đứng ghìm với nhau im lặng, không hề cử động, thời gian
nặng nề trôi qua.
Khương Trạch ba người cảm thấy hồi hộp vô kể, không hiểu họ đang làm
gì đây?
Bỗng đôi mắt ba người như bị hoa lên, một luồng gió nhẹ thoảng qua... Đến
khi gió lặng, ba người định thần nhìn qua, vẫn thấy cảnh vật y nguyên như
cũ. Văn Đồng cùng Thái Sử Ngọc vẫn đứng im lặng nãy giờ, chỉ có khác là
đôi mắt của hai người dường như đã mất dần ánh sáng, tỏ ra một sắc thái
mỏi mệt lạ lùng.
Một hồi lâu, Thái Sử Ngọc bỗng cười lên ha hả nói :
- Qua trận đấu hôm nay, lão phu mới rõ, sao không thể nào tranh với mặt
trăng được. Lệnh sư võ công cái thế, cói thể nói rằng kim cổ đệ nhất kỳ
nhân.
Khương Trạch ba người cứ đứng ngẩn ngơ không biết gì cả. Thật ra chỉ có
mình Văn Đồng mới biết được thôi, theo thần sắc mà suy luận, có thể nói
Thái Sử Ngọc hơn chàng nửa vế. Nhưng với thâm niên tu luyện, hơn nữa
dùng trò để luận thầy nên ông ta mới cho chàng là thắng, thành thử mới
thốt lời khen tặng như thế.
Văn Đồng cũng khiêm tốn nói :
- Vãn bối tuy chưa được mục kích thần dũng của tiền bối trước kia nhưng
mỗi khi gia sư nhắc đến lão tiền bối, đều khen tặng chẳng cùng.
Thái Sử Ngọc cười :
- Lịnh sư có lòng khen tặng, lão phu cảm kích vô cùng.
Vừ nói mọi người vừa đi vào trong nhà ngồi lại dùng trà, bỗng nhiên Thái
Sử Ngọc khẽ cười một tiếng, đưa tay chụp lấy chiếc tách tung mạnh ra cửa
sổ. Với cử chỉ bất ngờ ấy khiến cho lâu nay Văn Đồng từng tự phụ thính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.