THIẾT CỐC MÔN - Trang 410

độ ấy đối với Thanh Sương, nếu như mọi ngày thì náng đã tỏ ra phẫn nộ,
đứng dậy dạy cho kẻ vô lễ một bài học rồi, nhưng hôm nay lại khác, không
những không tức giận, trái lại còn liếc mắt mím cười và ra vẻ thẹn thùng
cúi mặt.
Tích Hoa công tử vốn là con quỷ háo sắc, vừa thấy cử chỉ của Thanh Sương
như thế, lòng không khỏi rộn rực, từ từ bước đến trước mặt nghiêng đầu
chào, mỉm cười nói :
- Hữu duyên thiên lý năng tương hội, vô duyên đối diện bất tương phùng,
bổn công tử rất may má? được quen biêt cô nương tại đây, thật là tam sanh
hữu hạnh vậy!
Thanh Sương giả vờ đưa mắt háy chàng ta một cái, đôi mắt lóng lánh đẹp
đẽ làm sao, khiến cho Tích Hoa công tử phải ngây ngất cả người, với giọng
trong trẻo nàng nói :
- Ê! Ngươi với ta vốn chẳng quen biết, cớ sao lại buông lời nói bậy như thế,
không sợ người ta cười dày mặt cho sao?
Tích Hoa công tử đã bị sắc đẹp của Thanh Sương làm cho mê mệt, vừa
nghe nàng nói thế, cười lên hi hi nói :
- Cô nương nói thế sai rồi, phàm hủ trước thì lạ sau quen...
Thanh Sương cười trách khéo :
- Đồ không biết xấu!
Tích Hoa công tử không hề để ý lại, cười nói :
- Cô nương đẹp tựa thiên nga, sao không tìm những gì vui thú để hưởng
thụ?
Nói đến đây bỗng chàng đưa mắt nhìn sang Khương Trạch và Dịch Thành
quát :
- Bổn công tử muốn cùng người đẹp ngồi chung một bàn, hai người sao
không chịu tránh sang một bên?
Mặc cho hắn ta nói gì thì nói, Khương Trạch và Dịch Thành, hai người cứ
giả vờ cắm đầu nhắm rượu, không nghe không thấy, Tích Hoa công tử tức
giận cười gằn một tiếng nói:
- Thật là đồ chó chết!
Nói dứt thì ngón tay chàng ta còn quơ lên không trung một làn chỉ phong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.