THIẾT CỐC MÔN - Trang 483

ta đi thôi!
Tiếng nói vừa đứt thì người ông cũng đã bay bổng lên không, uốn mình
một cái đã lướt mình đi mất dạng.
* * * * *
Từ Vu Sơn đến vùng Lạc Sơn, cách xa đến mấy trăm dặm, cũng nhờ chặng
đường này đều là vung quê hẻo lánh, rừng núi hoang vu, ít kẻ qua lại, hơn
nữa Văn Đồng lòng nòn như lửa đốt không màng ăn uống cứ mải miết thi
triển khinh công chạy nhanh, buổi trưa ngày thứ hai chàng đã đến nơi Cụ
gia quái gở đã chỉ điểm, sơn cốc Tử Vong thật là một vùng thâm cốc bí ẩn,
hiểm nguy, bốn bề núi cao vời vợi, không có đường ăn thông qua lại. Đến
sát bên chân núi, chàng ngước mắt nhìn lên, thấy cảnh vật trước mắt khác
hẳn đất Trung Nguyên.
Một khoảng đất trống trong vùng thung lũng độ ngoài trăm mẫu. Bây giờ là
buổi trua đúng giờ ngọ mặt trời chiếu gắt trên đỉnh đầu, thế mà sương mù
vẫn che phủ một lớp trắng xoá, tựa hình như khuất lấp cảnh vật bên trong.
Văn Đồng, cực nhọc mất hết mấy tiếng đồng hồ mới leo đến núi, bởi đường
vào cốc không có, đành phải bò lên đỉnh núi để lần xuống bên trong, lối đi
toàn là những trụ đá to lớn cao ngất trời, nếu một kẻ công phu tầm thường
thì đừng hòng qua khỏi nơi này được.
Khi lên là Văn Đồng đã mất hao rất nhiều sức lực, nhưng đến khi xuống lại
còn khó khăn hơn nữa, vì dốc núi dựng ngược, không có chỗ dựa chân.
Chàng đành phải dùng lối Du Long thuật, cùng Bích Hổ công liều lĩnh phi
người xuống đáy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.