THIẾT CỐC MÔN - Trang 497

thốt được nên lời. Thiếu phụ áo vàng thở dài một tiếng giải thích :
- Việc này không thể trách con được, khi dì mới lên mười tuổi đã rời khỏi
gia đình, hơn nữa, từ ấy đến nay cũng không từng về nhà, sợ ngay cả mẹ
con cũng không ngờ lại có một người chị là ta nữa đấy.
Thiếu phụ vừa nói, mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ như hồi nhớ lại
những chuyện đã qua. Văn Đồng ngồi yên đợi nghe.
Qua một phút. Thiếu phụ áo vàng lại tiếp :
- Mẹ con vời gì tuy chưa từng gặp nhau, nhưng dì biết là hai khuôn mặt
giống in như đúc, nàng là một thiếu nữ tính tình nhu mì, nhan sắc xinh đẹp,
nên so với nhị sư đệ Vũ Văn Bình thật xứng đôi vừa lứa, lại nữa lúc ấy phụ
thân cũng nhìn nhận nhị sư đệ là chàng rể tương lai của giòng họ nhà ta...
Văn Đồng bỗng nhiên lên tiếng cắt đứt câu chuyện của thiếu phụ đang kể
hỏi :
- Lão tiền bối, người vừa bảo là sau khi rời khỏi gia đình đến nay chưa từng
về nhà, vậy những việc này sao người lại biết rõ thế?
Vì lòng Văn Đồng giờ vẫn còn chút nghi ngờ, thành thử vẫn gọi thiếu phụ
áo vàng là lão tiền bối chứ không gọi bằng gì.
Thiếu phụ áo vàng cũng đoán biết thế nào Văn Đồng cũng hỏi thế, nên nên
mỉm cườiđáp :
- Hài nhi, những việc ấy đều do ngoại thúc tổ (ông chú) của con nói lại cho
gì biết.
Văn Đồng như đoán ra điều gì, vội nói :
- Chẳng lẽ Vô danh lão nhân lại là ngoại thúc tổ sao?
Thiếu phụ khẽ gật đầu :
- Hài nhi, con cũng khá thông minh đấy.
Văn Đồng thở phào một tiếng thầm nghĩ :
“Hèn chi Vô danh Lão nhân đối với thân thế của ta lại biết rõ đến thế”
Thiếu phụ áo vàng lại thở dài nói tiếp :
- Không ngờ đại sư đệ Triệu Chấn Cương trong lòng bất chính, y biết nếu
một khi mẹ con gả cho cha con rồi thì ngôi Chưởng môn của Thiết Cốc
môn thế nào cũng không được vào tay y, nên lập tức bày mưu lập kế...
Văn Đồng nghe đến đây, trong lòng đau như dao cắt, nước mắt cứ cuồn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.