THIẾT CỐC MÔN - Trang 88

Văn Đồng rủ rủ tay áo, từ từ đến trước mặt Quản Đô lạnh lùng lên tiếng :
- Những kẻ đánh lén vô liêm sỉ còn để làm gì, giờ đến lượt nhà ngươi!
Quản Đô rống lên một tiếng :
- Nhị thiếu gia này không tin, Tiểu tử tiếp chiêu đây.
Lời vừa dứt, ông ta đã vận dụng mười thành công lực. Tay trái “Thẻ Câu
Hồn” như thái sơn áp đỉnh, “Câu Hồn Xích” tợ thần loan huy động, vù vù
đánh xuống, “rẹt rẹt” tung bay.
Văn Đồng đứng vững như núi, miệng khẽ mỉm cười, đợi lúc kình phong
đến kề mình thì mới hay tay hợp lại vung ra khẽ quát “Dang ra”.
- Ẩm! leng keng! tiếng dội inh tai cát bay mù mịt.
Thẻ Câu Hồn đã vuột tay bay bổng lên cao, chiếc xích sắt bị vùi dưới đất,
Quản Đô hai tay lính quính để hở mặt tiền.
Văn Đồng thần sắc như thường, vung tay một cái quát “Đi!”
Kình lực như khối núi ngàn cân, bắn vào ngực địch thủ.
Bỗng một luồng âm nhu tiềm lực bay ra, “ùm” một tiếng cản ngay thế công
của Văn Đồng. Nhưng Quản Đô cũng đã bị chưởng phong đánh dội một
tiếng “hự” nặng nề, người ấy lảo đảo lùi sau “Ạch” một cái té ngồi xuống
đất, miệng hộc máu tươi.
Văn Đồng đưa mắt nhìn về cụ già áo xám quát lớn :
- Có lẽ ngươi đợi không được, mau ra đây lãnh chết.
Cụ già áo xám vuốt râu cười nói :
- Chưởng lực của các hạ thật là thâm hậu, lão hủ tuy bất tài cũng nguyện
lãnh giáo vài chiêu.
Nói dứt, tà áo khẽ động song chưởng từ từ đưa ra.
Văn Đồng mỉm cười, cũng cử hai tay một cách chậm chạp.
Cụ già áo xám vốn tưởng rằng đối phương chỉ luyện Dương Cang chưởng
lực, vì vậy nên ông giở học độc tuyệt môn “Ngũ Âm nhu công” có thể chế
phục được đối phương, đợi cho lão đại “Phong Đô song sát” đến nơi, thì
tình thế không còn nguy kịch nữa, ngờ đâu...
Lúc hai luồng chưởng lực chạm nhau, ông cảm thấy tiềm lực âm như của
ông đã bị đối phương hoá giải một cách vô hình vô dạng, trong lòng không
khỏi sợ sệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.