THỢ XĂM Ở AUSCHWITZ - Trang 153

“Tôi biết đây là ai rồi,” một người tù bảo.

“Ai cơ?” một người khác hỏi lại.
“Đây là Thợ Xăm. Các anh không nhận ra anh ta sao? Có thể chính anh ta

là người xăm số cho anh đấy.”

“Ừ, anh nói đúng. Không biết anh ta đã chọc tức ai.”
“Hồi còn ở Khu 6 tôi đã được anh ta cho suất ăn thêm. Anh ta luôn phát

đồ ăn cho mọi người.”

“Tôi không hề biết chuyện đó. Lâu nay tôi chỉ ở trong khu nhà này thôi.

Khi đến đây, tôi đã làm ai đó phật lòng.” Mấy người đàn ông cười khẽ.

“Anh ta không tự đi ăn tối được đâu. Tôi sẽ mang cho anh ta một ít đồ ăn

của mình. Mai anh ta sẽ cần đấy.”

Một lúc sau, Lale bị hai người đánh thức, mỗi người cầm theo một mẩu

bánh mì nhỏ. Họ đưa cho anh và anh nhận lấy với vẻ biết ơn.

“Tôi phải ra khỏi đây thôi.”
Cánh đàn ông cười rộ.
“Đương nhiên rồi, anh bạn. Vậy thì anh có hai cách: một cách nhanh, còn

cách kia thì chậm hơn một chút.”

“Là cách gì thế?”
“Ờ, sáng mai anh có thể ra ngoài và nhảy lên chiếc xe đẩy tử thần khi nó

đi qua. Hoặc anh đi làm ngoài đồng với chúng tôi cho tới khi gục ngã hay
cầu xin chúng bắn chết anh.”

“Tôi không thích những cách đó. Tôi sẽ phải tìm ra một cách khác.”
“Chúc anh may mắn, anh bạn. Tốt nhất anh nghỉ ngơi chút đi. Ngày mai

sẽ dài lắm, đặc biệt là với tình trạng anh lúc này.”

Đêm đó, Lale mơ về chuyến đi rời xa quê nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.