THỢ XĂM Ở AUSCHWITZ - Trang 219

Tiếp theo là phần giới thiệu đầu tiên. “Tôi chưa lên được ý tưởng về

những điều cần kể cho cô.” Ông dừng lại, như thể đang tìm từ. “Tôi không
muốn đưa gánh nặng tư tưởng nào vào câu chuyện của mình.”

Tôi nhúc nhích vẻ không được thoải mái. “Có lẽ cũng có một chút.”
Ông rướn người về phía trước, lảo đảo. Ông đưa tay nắm cái bàn. Bàn

cũng lung lay và chiếc chân bàn cộc lệch đập vào sàn nhà, gây ra một tiếng
vang. Hai con chó tỉnh dậy, giật mình.

Tôi nuốt nước bọt. “Tên trước khi kết hôn của mẹ cháu là Schwartfeger.

Nhà ngoại cháu là người Đức.”

Ông bình tĩnh lại. “Chúng ta ai cũng đến từ một nơi nào đó,” ông đáp.
“Vâng, nhưng cháu là người New Zealand. Nhà ngoại cháu đã sống ở

New Zealand hơn một trăm năm rồi.”

“Người nhập cư.”
“Vâng.”
Ông ngả vào lưng ghế, giờ có vẻ thoải mái. “Cô viết nhanh đến mức

nào?” ông hỏi.

Tôi bị mất bình tĩnh. Chính xác ý ông là gì nhỉ? “Ờ, còn tùy vào việc cháu

viết cái gì nữa ạ.”

“Tôi cần cô viết thật nhanh. Tôi không còn nhiều thời gian.”
Hoảng hốt. Tôi cố tình không mang theo máy thu âm hay giấy bút theo

trong cuộc gặp đầu tiên này. Tôi được mời đến để nghe và xem xem liệu có
thể viết về câu chuyện cuộc đời ông hay không. Lúc này tôi chỉ muốn lắng
nghe. “Ông có bao nhiêu thời gian ạ?” tôi hỏi ông.

“Chỉ một ít thôi.”
Tôi bối rối. “Ông sắp phải đi đâu đó sao?”
“Ừ,” ông đáp, ông lại nhìn chăm chăm vào cánh cửa sổ đang mở. “Tôi

phải đi gặp Gita.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.