THỢ XĂM Ở AUSCHWITZ - Trang 218

LỜI NÓI THÊM

T

ôi đang ngồi trong nhà của một cụ già. Tôi chưa biết rõ về ông nhưng đã

nhanh chóng làm quen với hai con chó của ông, Tootsie và Bam Bam – một
con to bằng con ngựa non còn con kia nhỏ hơn con mèo của tôi. May mắn là
tôi chiếm được cảm tình của chúng và giờ chúng đang nằm ngủ.

Tôi ngoảnh đi một lát. Tôi phải nói cho ông biết.
“Bác biết cháu không phải là người Do Thái đúng không ạ?”
Đã một tiếng trôi qua kể từ khi chúng tôi gặp mặt. Cụ ông ngồi ở ghế đối

diện tôi khịt mũi vẻ nôn nóng nhưng không tỏ ra thiếu thân thiện. Ông
ngoảnh mặt đi, đan những ngón tay vào nhau. Hai chân vắt tréo và bàn chân
không chạm sàn nhịp nhịp theo một giai điệu thầm lặng. Mắt ông nhìn về
phía cửa sổ và không gian mở ngoài kia.

“Ừ.” Cuối cùng ông đáp, quay lại nhìn tôi cười. “Bởi thế nên tôi mới

muốn nhờ cô.”

Tôi bình tĩnh hơn một chút. Có lẽ cuối cùng tôi đã ở đúng nơi.
“Thế thì,” ông bảo, như thể ông chuẩn bị kể một chuyện tiếu lâm, “cho tôi

biết cô biết gì về người Do Thái đi.”

Những chiếc giá đỡ nến bảy nhánh hiện lên trong đầu tôi trong lúc tôi vắt

óc tìm gì đó để nói.

“Cô có quen người Do Thái nào không?”
Tôi nghĩ ra được một người. “Cháu làm việc với một cô gái tên là Bella.

Cô ấy là người Do Thái, cháu nghĩ thế.”

Tôi cứ tưởng sẽ phải nhận sự coi thường nhưng thay vào đó lại là sự thích

thú. “Tốt!” ông bảo.

Tôi lại qua được một bài kiểm tra nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.