đẩy vào, nhìn tất cả những màu sắc rực rỡ nổ tung ở ngưỡng cửa. Và
anh ở đó, đợi cô, luôn luôn đợi cô. Suốt thời gian đó, giá như cô biết
nên tìm ở đâu.
“Lizzy.” Đó là tất cả những gì anh nói, chỉ một từ, tên cô, nhưng đã
quá đủ.
***
Xavier biết từng chi tiết của căn nhà này, nơi anh chưa từng tới
trước tối nay. Anh biết nó cũng rõ như căn nhà của anh vậy. Dù nó là
một căn nhà khá cũ nhưng đã được tân trang lại ở một lúc nào đó, mở
rộng bên trong nhà theo một mặt bằng phòng hiện đại hơn. Phòng
khách và khu vực bàn ăn thông với nhau, một nằm phía bên trái cửa
trước và một phía bên phải. Phòng bếp được tách khỏi khu vực bàn ăn
bởi một bức tường thấp.
Di chuyển vào phòng khách, anh nhìn xung quanh; một lần nữa, căn
phòng không hoàn toàn tối đen. Ánh sáng len lỏi qua mép tấm rèm
dày ở cửa sổ, cộng với những ánh sáng điện tử: ánh sáng xanh nhỏ
trên đế sạc điện thoại bàn không dây, ánh sáng màu hổ phách từ hộp
dây cáp, một chấm đỏ trên máy DVD. Những ánh sáng dịu nhẹ đa sắc
ấy cho phép anh nhìn thấy các đồ nội thất trong phòng khách, và một
cái liếc nhanh cho anh biết thứ anh đang tìm không có ở đó. Khỉ thật,
anh đã hi vọng cô không mang mọi thứ vào trong phòng ngủ, bởi như
thế khiến mọi việc nguy hiểm hơn. Anh đứng ở một vị trí và quay một
vòng ba trăm sáu mươi độ, cẩn thận xem xét từng cái ghế, sàn nhà,
từng mặt phẳng…
A ha. Chúng đây rồi, trên cái bàn tròn chỗ bàn ăn – mấy cái túi mua
sắm từ chuyến rong ruổi tới Virginia chiều nay.
Cuộc ghé thăm sáng sớm tinh mơ này – anh sẽ không gọi nó là đột
nhập vì dù sao thì anh cũng có chìa khoá vào nhà mà – không phải là
phương án hành động an toàn nhất, nhưng anh cần phải biết. Cô đã đi
đâu, và tại sao? Cái gì đã đưa cô tới Virginia khi mọi thứ cô cần đều
có thể tìm được trong phạm vi mười sáu cây tính từ nhà cô chứ? Cô đã