THOÁT BÓNG - Trang 216

Ngồi trong xe em gái của Sean trong bãi đậu xe của một tiệm

Walmart mở 24/24 ở Leesburg, Virginia, Lizzy nhìn theo những người
xung quanh cô, tìm kiếm xem có bất cứ gì khả nghi không, và điên
cuồng suy nghĩ.

Cô phải tìm hiểu làm sao mà X tìm thấy cô.
Cô đã quăng cái xe; đó là phương tiện có khả năng theo dõi cô nhất.

Nhưng anh ta vẫn tìm thấy cô trong vòng vài giờ. Vậy là phải có một
thiết bị theo dấu gắn trên cái gì đó mà cô mang theo. Nhưng cái gì
chứ?

Cô lôi cái giỏ xách từ dưới đáy cái túi đồ ra, lấy ra cái điện thoại và

pin, và nhìn chằm chằm vào chúng. Cái điện thoại vẫn chưa được bật
lên, thậm chí còn chưa được kích hoạt. Cô đã rất cẩn thận, liệu có cách
quái nào mà X có thể theo dấu cô qua cái điện thoại này không?
Nhưng còn cách nào khác để anh ta tìm thấy cô nhanh đến vậy?

Có thể “Bọn họ” đã cài chip vào trong sọ của cô, hay gì đó. Có thể

bọn họ không theo dấu điện thoại cô; có thể họ theo dấu cô.

Tuy nhiên cái ý tưởng đó không khởi động một chút đau đầu nào,

không giống như các ký ức cô đã đi đến chấp nhận là có thực trong
một cuộc sống mà cô không biết. Dù vậy, cô vẫn dành vài phút cào
mấy ngón tay qua tóc, lần mò trên đầu cô tìm một phần nhỏ nhô lên.
Không gì hết. Cuối cùng cô lắc lắc mái tóc lại, và ngồi đó cảm thấy
như một con ngốc mà cô chắc chắn là ai cũng nghĩ vậy nếu vô tình
trông thấy cô.

Điều đó không loại bỏ khả năng là họ đã cấy trên lưng cô, nhưng

không cách nào cô có thể tự kiểm tra điều đó được. Hoặc là có thể
phẫu thuật nội soi đã gắn chip vào gan cô, hay là cái gì tương tự.

Không, không có vết sẹo nào cỡ một cái băng cá nhân trên bụng cô.
Cô đang dần cạn kiệt ý tưởng, và quay trở lại với cái điện thoại.

Ngoại trừ việc điều đó thật vô lý. Chiếc điện thoại đã không rời khỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.