THOÁT BÓNG - Trang 252

Chương hai mươi ba

M

iệng Lizzy trở nên khô khốc trong khi tầm nhìn bị nhòe đi. Cô

hoàn toàn không có chỗ nào để đi, không có nơi nào để trốn. Cô đi xe
đạp. Anh ta đi xe môtô, có lẽ là cách cô khoảng bốn năm chục mét, và
đang chạy thẳng về phía cô.

Cô vội mở cái ba lô và lôi ra con dao bếp. Dưới ánh mặt trời buổi

chiều, con dao trông thật chán nản và bất xứng, nhưng nó là tất cả
những gì cô có. Trừ khi có gì đó trong cái lán, có thể là một cái cuốc,
liềm, hay giùi – bất cứ thứ gì có thể cho cô ít lợi thế – không thì cô
phải ứng phó với con dao này.

Mặc dù nó có ích gì khi đấu với một viên đạn chứ? Không quan

trọng. Cô chỉ không thể đơn giản đầu hàng, sau tất cả những gì cô đã
trải qua. Cô phải tiếp tục cố gắng.

Cô đã chạy trước cả khi cô ra quyết định một cách có ý thức là nên

chạy. Cơ thể cô giành quyền kiểm soát, từ chối đầu hàng. Cô không
thèm quan tâm tới chiếc xe đạp nữa; trên cánh đồng gồ ghề, cô có thể
chạy bộ nhanh bằng hoặc hơn khi chạy xe đạp, miễn là cô đừng làm
vỡ một cái mắt cá. Cô chạy, những cơ bắp mỏi mệt bị quên đi, những
cơn đau nhức biến mất. Tất cả những gì cô biết là một nỗ lực tuyệt
vọng, một nhu cầu cháy bỏng là chạy tới chỗ cái lán trước khi anh ta
tới. Và cô cầu nguyện, cầu cho có thứ gì đó ở trong đó mà cô có thể sử
dụng để bảo vệ chính mình, cầu nguyện rằng người nông dân đã cắt
mấy cánh đồng cỏ này sẽ lái máy kéo chạy vào để bắt đầu chuyển đám
cỏ khô vào trong lán. Bất cứ thứ gì.

Cô đang chạy về phía Tây, mặt trời buổi chiều chiếu nóng hổi trên

mặt cô, khiến tầm nhìn cô bị nhòe đi. Cô không nhìn lại, không nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.