THỜI GIAN ĐỂ SỐNG VÀ THỜI GIAN ĐỂ CHẾT - Trang 242

- Anh có thấy con mèo, con mèo đen khoang trắng?

- Mèo Rosa của mình đấy à?

Đứa trẻ xen vào. Người đàn bà vội cướp lời:

- Không, không thấy mèo nào cả.

Graber bỏ đi. Chắc là phải còn nhiều gia đình khác trong hầm này. Nếu

không thì sao dọn dẹp được mau thế, trừ khi có một toán người đến làm
giúp. Bây giờ người ta thường đem từng đoàn người ở các trại tập trung về
tỉnh dọn dẹp.

Y rảo bước đi. Không biết tại sao bỗng dưng y thấy mình nghèo đi.

° ° °

Y đến một dãy phố còn nguyên vẹn, cửa kính các tiệm buôn cũng không

bị vỡ. Chân bước đi đầu óc rỗng không. Hốt nhiên y kinh ngạc dừng lại. Có
người đi trở lại ngay trước mặt, thì ra chính bóng mình phản chiếu trong
một tấm gương của tiệm may. Y có cảm tưởng kỳ lạ rằng mình đứng trước
mình, nếu rẽ ngang ra, hình ảnh tan đi đời sống của mình cũng tiêu tan hẳn.

Y dừng lại nhìn ảnh mình mờ nhạt trong tấm gương đã mờ. Hai mắt sâu

hoắm như hai lỗ đáo đen trên khuôn mặt có thể nói rằng không có mắt.
Thình lình y cảm thấy một cảm giác khắc khoải lạnh lùng hầu như xa lạ với
mình. Không phải là sự khủng khiếp thể chất, không phải bản năng bảo tồn
sự sống tập trung sinh lực lại để chống cự, chạy trốn hay chờ đợi; đó là một
thứ sợ hãi bình lặng len lỏi khắp châu than, cái sợ lọt qua kẽ mọi cố gắng
thông trị nó, cái sợ mở ra một vực thẳm hư không hút lấy con người làm
người ta tê liệt ca máu xương da thịt lẫn đến đời sống. Hình ảnh trong
gương vẫn nguyên đấy nhưng y vẫn chờ đợi cái hư không vô hình tướng
kia thu hút mất hình hài giới hạn và phù vân có tên gọi nhất thời là Graber
và đẩy y xuống Âm ti. Âm ti là cái gì còn hơn cái chết, đó là sự tận cùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.