THỜI GIAN ĐỂ SỐNG VÀ THỜI GIAN ĐỂ CHẾT - Trang 291

Ông già lấy một quyển sách trên kệ xuống:

- Tôi không có gì tặng anh, chỉ có quyển sách này thôi. Chẳng có gì để

đọc cả. Toàn là tranh ảnh. Có đêm không thể đọc sách được nữa, tôi ngồi
coi tranh ảnh suốt đêm. Hình ảnh và thơ phú, đọc cho đến lúc hết dầu, bây
giờ chỉ còn cách cầu nguyện trong tối.

- Vâng. - Graber vâng dạ nhưng không tin tưởng lắm.

- Tôi vẫn nghĩ đến anh và những lời anh nói lần trước. - Pohlmann ngừng

nói rồi khẽ thêm - Chỉ còn một cách trả lời: lòng tin, chỉ còn có thế thôi.

- Tin cái gì?

- Tin Thượng đế. Tin rằng còn có cái gì tốt trong lòng người.

- Chưa bao giờ thầy ngờ vực.

- Có chứ. Ngờ vực luôn. Nếu không làm sao tôi có tin tưởng?

° ° °

Graber trở lại xưởng may. Gió đã nổi lên, mây từng mảng rách nát lướt

trên mái nhà. Một toán lính đi bước đều qua công trường. Họ mặc đồ ra
trận và tiến đến ga xe lửa, để ra tiền tuyến.

"Đúng ra mình phải ở trong toán ấy". Y ngửa mặt trông cây bồ đề đen

thui đứng sững trước căn nhà bị phá hủy. Cũng như lần thứ nhất trông thấy
cây bồ đề, bất thần y thấy một niềm vui tràn vào ngực. "Lạ thật, mình
thương hại thầy Pohlmann và mình chẳng đợi thầy chỉ bảo gì cả; nhưng
mỗi lần đến thăm thầy mình lại thấy một luồng sinh khí mới mẻ sâu xa đưa
bổng mình lên..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.