THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 121

trông rõ mặt, chỉ nghe thấy một tiếng không nặng không nhẹ: “Ừ!”

Nhớ lại rất nhiều chuyện chỉ mất vài giây.

Từ Lai nhìn Cận Thời Xuyên, hỏi ngược lại anh: “Em có hả?”

Cận Thời Xuyên đưa tay xoa xoa đỉnh đầu của cô rồi bảo: “Đi thôi.”

“Đi đâu ạ?” Từ Lai đứng đực tại chỗ, vừa rồi cô có để lộ manh mối gì

không nhỉ, ý gì thế chứ?

“Không phải là đi ăn cơm à?”

Cận Thời Xuyên xoay người, ánh mặt trời chiếu vào đại sảnh, vừa hay

phủ lên người anh, sáng rỡ chói mắt, cũng như năm đó.

Người ấy, lại đẹp hơn rồi.

Từ Lai vui vẻ đi ngang qua đại sảnh. Thật đúng là đẹp mắt, con gái đi

qua ai cũng nhìn anh cả.

Cô đi tới cướp lại túi thuốc Cận Thời Xuyên đang cầm trong tay.

“Sao lại thế này, không biết tay mình đang bị thương à!” Giọng nói

không lớn, vừa đủ để người khác nghe thấy.

Cận Thời Xuyên bị cái con bé biến đổi nhanh như chớp này chọc cười,

chẳng biết ai mới vừa rồi là người đã nhét đồ vào tay anh…

Ánh nắng rất đẹp, tâm tình dường như cũng rạng rỡ theo.

Tác giả có lời muốn nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.