THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 129

nhiều kiểu trừng phạt khác mà em không nghĩ ra nổi đâu, một giây cũng sẽ
không dừng lại, bắt em vĩnh viễn chịu tra tấn, đó chính là địa ngục đấy.”

Cô bé nghe xong cứng đờ cả người, tay chân đơ đơ như tượng, sợ hãi

ra mặt: “Chị… nói thật chứ?”

“Tất nhiên là thật rồi.” Từ Lai gật đầu chắc nịch, vừa đấm vừa xoa, nói

giọng thủ thỉ, “Vừa nãy bác sĩ đã bảo là tay em chưa chắc sẽ không giữ
được mà, giờ không phải vẫn còn đang chữa trị hay sao, mà cho dù có
không giữ được thì ngày nay khoa học kỹ thuật tân tiến như thế, tay chân
giả làm hay lắm, không học đàn dương cầm thì vẫn còn nhiều nhạc cụ khác
nữa để học mà. Em xem trên mạng đấy, có người tàn phế cả hai tay mà vẫn
dùng chân đánh đàn dương cầm rất giỏi, sao em phải bi quan chứ, em vẫn
còn trẻ, tuổi trẻ tươi đẹp biết bao. Em nhìn cha mẹ em đi, em nhẫn tâm để
họ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nhẫn tâm cướp đi cô con gái duy nhất
của cha mẹ sao?”

Cô bé cuối cùng cũng khóc nấc lên: “Cha, mẹ, con xin lỗi, con sai

rồi.”

“Con không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.” Cha mẹ cô bé ngồi

xổm xuống bế cô bé từ tay Từ Lai, cả nhà ngồi ôm nhau.

“Cảm ơn, cảm ơn cháu.”

Từ Lai lắc đầu, trán túa đầy mồ hôi, môi trắng bệch.

Cận Thời Xuyên vừa rồi đã cảm thấy Từ Lai không ổn rồi, giờ thì

càng rõ là không ổn chút nào, vội lại gần hỏi: “Sao thế?”

“Chân, đau quá.” Từ Lai này hổn hển.

Cận Thời Xuyên chẳng nói chẳng rằng, bế bổng Từ Lai lên đi gặp bác

sĩ, nói đầy lo lắng: “Bác sĩ, mau khám xem cô ấy bị sao đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.