THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 135

Bác sĩ ở trong phòng khám thấy hai người rõ ràng là lo lắng cho đối

phương mà vẫn không chịu nhường nhau rồi lại nghe hai người nói chuyện
nữa, quyết định lấy điện thoại gọi.

“Này, lần trước cậu bảo có một cô gái muốn giới thiệu với tôi phải

không, tối nay tôi rảnh đấy.”

Từ Lai cầm thuốc, Cận Thời Xuyên đi băng bó cẩn thận lại xong thì đã

gần sáu giờ, ông trời bỗng nhiên đổi sắc mặt, gió mạnh nổi lên cuồn cuộn,
mây mưa ùn ùn kéo tới.

Cận Thời Xuyên đỡ Từ Lai lên xe, nói với cô: “Chắc là mưa to đấy,

anh đưa em về nhà, cơm để bữa khác ăn.”

“Cũng được.” Từ Lai nghĩ tay chân họ hiện giờ đang què quặt cả rồi,

quả thực không hợp ra ngoài ăn cơm, hơn nữa Bình An còn đang ở nhà.

“Dây an toàn.” Cận Thời Xuyên cứ tưởng con bé này phải lằng nhằng

thêm gì đó nữa, không ngờ lại đồng ý nhanh đến vậy.

Từ Lai thắt dây an toàn xong, xe liền lăn bánh, chạy được nửa đường

thì một tia chớp rạch ngang như một thanh kiếm thần chém rách bầu trời,
sấm sét nổ đùng đoàng, ù tai điếc óc.

Cây cối ven đường ngả nghiêng, hận không thể mọc chân bỏ chạy, bầu

trời đen sì như mặt quỷ, những tòa nhà cao tầng nằm lố nhố lẻ loi.

Những chiếc xe lao đi vù vù, mưa sầm sập trút xuống, hạt mưa to bằng

hạt đậu điên cuồng ném lên mặt kính chắn gió.

Tiếp đó mưa xâu thành chuỗi trút xuống mui xe, độ ẩm không khí lập

tức tăng cao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.