THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 146

dòng nước lũ đỏ gạch cuồn cuộn chảy, băng qua khúc sông dữ để cứu
người, công tác cứu nạn cần phải khắc phục muôn vàn khó khăn, có thể cứu
được ai thì cứu người đó, có thể giảm tổn thất thấp đến đâu thì cố đến đó.

Chờ đến hôm ông trời vui vẻ, may đen tan đi, trời xanh trở lại, nhiệm

vụ cứu nạn cứu hộ của đại đội phòng cháy chữa cháy đặc biệt thành phố Du
Giang mới kết thúc.

Trên đường quay về thành phố, bên trong xe cứu hỏa, tất cả mọi người

đều mệt mỏi khép mắt lại, tranh thủ nghỉ ngơi, chỉ mong được ngủ một giấc
đã đời. Họ là đội cứu nạn cứu hộ đầu tiên tiếp cận được hiện trường, ngày
đêm thực hiện công tác cứu nạn, không mệt mới là lạ.

Cận Thời Xuyên vừa trở về, tắm rửa, thay quần áo xong thì trên trung

đoàn điện thoại xuống gọi anh lên.

Trong phòng làm việc của trung đoàn, Văn Khánh Quốc ngẩng đầu

nhìn Cận Thời Xuyên đứng trước bàn, ông đưa tài liệu cầm trong tay cho
anh xem.

“Đội chó tìm kiếm cứu nạn ạ?” Cận Thời Xuyên ngước mắt lên nhìn

Văn Khánh Quốc.

Văn Khánh Quốc gật đầu: “Trung đoàn quyết định huấn luyện một đội

“cảnh sát đặc biệt”, hoạt động tập trung như một đội lính, không phải là
mỗi đại đội lẻ tẻ vài con chó tìm kiếm cứu nạn nữa. Chúng ta cần một đại
đội quân tiên phong chó tìm kiếm cứu nạn. Vậy nên, qua xem xét, đánh giá,
quyết định đặt ở đại đội đặc biệt của các cậu. Những người tham gia huấn
luyện do cậu tự chọn đội viên trong đội, mọi thứ đều do cậu chịu trách
nhiệm.”

“Trung đoàn trưởng, đồng chí chọn người khác đi.”

“Lý do.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.