THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 18

Nữ phóng viên nở một nụ cười mà mình tự cho là đẹp nhìn người đội

trưởng anh tuấn, chưa kịp nói đã bị cướp lời: “Ngại quá, đồng chí nhà báo,
chúng tôi phải trở về đơn vị bây giờ đây, nếu như tin tức không đủ, cô có
thể phỏng vấn người dân vừa nãy đã tích cực làm việc nghĩa.”

Nói xong, Cận Thời Xuyên gật đầu khách khí một cái rồi xoay lưng đi,

nghe thấy cô nhà báo sau lưng lẩm bẩm một mình có vẻ hơi bị thất vọng:
“Cơ mà cô gái kia cũng không chịu nhận phỏng vấn.”

Cận Thời Xuyên không quay đầu lại, lên xe ra lệnh cho xe đi.

Xe quay đầu, chạy bon bon về phía trước, đi xuyên qua những người

đứng xem bên đường, anh liếc mắt nhìn vu vơ qua gương chiếu hậu. Trong
tấm gương sáng choang, hàng cây long não chạy lùi về xa, dưới một gốc
cây vừa đi qua, một cô gái đội mũ lưỡi trai hình như đang nhìn về phía anh.

Lục Phương Kỳ vỗ ghế hỏi: “Nhìn cái gì thế?”

Cận Thời Xuyên thôi nhìn, chuyển mắt về đằng trước: “Tôi đang nhìn

trời hôm nay thật đẹp, xem lát về có nên chạy 3000m hâm nóng người
không.”

Lưu Húc méo miệng cười nhìn Lục Phương Kỳ chằm chằm: “Chính trị

viên à, xin cậu nói ít đi một câu được chứ?”

Cận Thời Xuyên chống khuỷu tay phải lên cửa sổ xe, mắt lại chuyển

sang nhìn gương chiếu hậu, nói sao vẫn cứ thấy cái người đó nhìn hơi quen
quen.

Từ Lai đứng dưới tàng cây nhìn chiếc xe cứu hỏa biến mất ở ngã rẽ

cuối đường, ngẩng đầu nheo mắt nhìn trời đang buổi ban trưa, bỗng dưng
cười một tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.