THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 247

Từ Lai vỗ tay như thể fan cuồng.

Cận Thời Xuyên xoay người rút về phòng thủ. Anh ngước mắt lên

đúng lúc trông thấy Từ Lai cười như đứa ngốc, vỗ tay liên hồi. Cận Thời
Xuyên cúi đầu lén cười một tiếng rồi tiếp tục trận đấu.

“Đội trưởng Cận lợi hại thật, hoàn toàn không có ai có thể qua được

cửa của anh ấy. Ôi chao, trận này chẳng có gì phải phân vân cả, thua là cái
chắc rồi.” Tiếng than thở của Vương Tuấn ngồi kế bên lọt vào tai Từ Lai.

Từ Lai hơi nhướng hàng mày, mắt vẫn dán chặt quan sát Cận Thời

Xuyên, miệng nói nhẹ tênh: “Chứ không sao làm đội trưởng của các anh
được chứ.”

Vương Tuấn, Giang Đường ngồi hai bên trái phải nhìn dồn về phía Từ

Lai, sao lại thấy cô giáo Từ hơi bị kiêu ngạo kiểu gì ấy nhỉ?

Từ Lai lần lượt liếc cả hai người: “Xem bóng đi.”

“Ờm.” Hai người ăn ý ngoảnh mặt đi, tiếp tục xem trận đấu trên sân.

Thật ra Từ Lai chẳng có hứng thú gì với bóng rổ hay bóng đá cả. Ngày

xưa, hồi còn đi học, hội con gái thích nhất là được xem bọn con trai chơi
bóng còn cô thì thà ngồi làm thêm một đề nữa còn hơn.

Các ông anh trong khu tập thể rảnh ra cũng thích chơi bóng rổ. Mỗi

lần bị gọi đi cùng, cô đều ngồi lì ở một góc nhìn bâng quơ.

Thời niên thiếu, việc học đối với cô là quan trọng nhất. Nếu như phải

kể ra thứ quan trọng hơn việc học thì đó chính là đi tìm mẹ.

Nhưng sau này, khi tìm được mẹ rồi thì mẹ đã mất. Sau khi quay về,

cô càng hăng say học tập hơn gấp bội. Cô là con nhà người ta trong mắt của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.