THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 327

Từ Lai giơ đồng hồ lên xem rồi trả lời: “Chưa đến chín giờ.”

“Thế em định khi nào mới về nhà?”

“Vâng, sắp rồi.”

“Sắp là lúc nào?”

“Giờ về ngay đây.”

“Về đến nhà thì gọi cho anh.”

“Biết rồi ạ.”

Từ Lai nhấn kết thúc cuộc gọi, nở nụ cười ngọt ngào. Còn chưa ở

chung với nhau mà đã quản nghiêm thế cơ à? Đồ chủ nghĩa đàn ông.

Có điều, tại sao cô lại thấy vui thế nhỉ? Vì có người quản mình chăng?

Về tới nhà, Từ Lai liền gọi lại ngay cho Cận Thời Xuyên: “Em về đến

nhà rồi thưa sếp.”

Cận Thời Xuyên phì cười: “Nghỉ ngơi sớm đi, mai anh đón em.”

“Dạ?” Từ Lai vừa mới mở tủ lạnh ra liền ngừng tay, “Đón em ạ?”

“Hẹn hò.” Cận Thời Xuyên dừng một chút, “Anh còn nợ em một bữa

cơm.”

“À.” Từ Lai nở nụ cười, sực nhớ ra lời anh nói tối hôm ấy, “Vâng ạ!”

Cận Thời Xuyên cũng cười: “Chín giờ sáng mai nhé, có sớm không?”

Từ Lai lắc lắc đầu: “Không sớm, rất thích hợp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.