THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 347

Giờ thì Từ Lai đã hiểu được sơ sơ, nghe giọng điệu thì xem ra mấy

người này chắc đều là bạn của Cận Thời Xuyên.

Sau khi hai người ngồi vào chỗ, ba con người, sáu con mắt lập tức

nhìn ngó Từ Lai, nói sao cũng vẫn có cảm giác như bị bắt gian tại trận vậy.

“Này, nhìn đủ chưa thế?” Cận Thời Xuyên tỏ ý không vui, dám trắng

trợn nhìn người con gái của anh ngay trước mặt anh như thế, muốn chết à?

“Ngại quá, chị dâu, vừa rồi làm chị sợ rồi.” Ông anh “háo sắc” bỏ điếu

thuốc xuống, cười khẽ rồi nói.

Từ Lai mỉm cười: “Không có gì, thiếu chút nữa tôi đã tưởng anh là

người xấu đấy.”

Cận Thời Xuyên ngồi bên cạnh Từ Lai, tay trái khoác lên lưng ghế của

cô, động tác này đã chỉ rõ cho mọi người ở đây thấy cô gái này thuộc sở
hữu riêng của anh.

“Đây là Cố Nghiêu.” Cận Thời Xuyên giới thiệu người mà Từ Lai

hiểu lầm là một gã “háo sắc”.

“Chào anh.”

Cận Thời Xuyên tiếp tục giới thiệu người ngồi bên cạnh: “Triệu Dư.”

Triệu Dư là người lớn tuổi nhất ở đây, coi như là đại ca, trưởng thành,

chững chạc. Anh ta đưa tay ra bắt tay Từ Lai: “Chào em dâu.”

Từ Lai đưa tay ra bắt lại tay Triệu Dư: “Chào Triệu đại ca.”

Cận Thời Xuyên đưa tay kéo tay Từ Lai về, thản nhiên bảo: “Đàn ông

đã có vợ rồi còn nắm tay một cô gái mà coi được à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.