THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 382

Cô ở nước ngoài nhiều năm, mặc dù không sống phóng đãng nhưng

cũng không bảo thủ, truyền thống. Cô yêu anh đã nhiều năm như vậy, chỉ
cần anh muốn, nhất định sẽ cho anh.

“Thật ra.” Giọng nói Từ Lai dịu nhẹ, ngập ngừng một chút rồi mới nói

tiếp, “Đàn ông có nhu cầu là chuyện bình thường, chúng ta cũng không còn
mới mười bảy, mười tám nữa, thế… nếu không nhịn được thì… em… thấy
cũng không sao.”

Giọng cô càng nói càng nhỏ lại, vốn muốn tỏ ra thoải mái trước

chuyện nam nữ nhưng dưới cái nhìn mạnh mẽ của anh, mặt đỏ, tim đập dồn
dập, càng ngày càng căng thẳng, nói cũng không trôi chảy nổi.

Cận Thời Xuyên quả thực động lòng trước dáng vẻ của Từ Lai, phân

vân không biết có nên không.

Sau cùng, anh sáp lại gần hôn lên môi cô rồi buông ra bảo: “Đi lên đi.”

“Dạ?” Từ Lai tròn mắt nhìn. Cô cho rằng Cận Thời Xuyên sẽ hôn sâu

hơn chứ, thế mà anh lại chỉ chuồn chuồn lướt nước một chút rồi buông cô
ra, thật bất ngờ.

“Dù sao vẫn còn cả đời, chúng ta còn nhiều thời gian.” Cận Thời

Xuyên cười thầm, nhéo mặt Từ Lai nhè nhẹ mấy cái, làn da thật là đàn hồi.

Từ Lai nghe thấy hai tiếng “cả đời”, trong lòng bỗng như được thứ gì

đó lấp đầy.

Cô gật đầu, cười ngọt ngào: “Vậy em lên đây.”

“Ừ.” Cận Thời Xuyên thu tay về. Da cô mềm quá, thích chẳng nỡ

buông chút nào mà lại không thể không buông ra.

“Về đến nhà thì gọi cho em nhé.” Từ Lai nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.