THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 428

còn tâm sự với Hoắc Nham Tông nhiều hơn Từ Úc.

Dần dần, Hoắc Nham Tông nhận ra tình cảm anh dành cho Từ Lai

dường như không còn đơn giản là tình anh em, dường như là một thứ tình
cảm nồng cháy khác.

Tuy nhiên, tuổi thiếu niên nông nổi, tự do, anh ta chẳng hề bận tâm vì

thứ tình cảm này, cứ tưởng rằng em sẽ mãi mãi nép mình dưới sải cánh của
anh cho đến ngày trưởng thành. Nếu thực sự là thứ tình cảm ấy, anh sẽ chờ
em lớn lên.

Vào những ngày tháng dần trưởng thành, Từ Lai không hề có vẻ gì là

xinh đẹp. Em như thể cố ý giấu giếm thứ ánh sáng của mình, cắt tóc ngắn,
mặc đồng phục rộng lớn hơn một số, tính cách kiệm lời, ít nói.

Ngoài anh, Từ Úc và các anh em thì chỉ còn thấy em cười nói với Tô

An Hi, phần lớn thời gian đều ngồi lặng lẽ đọc sách hoặc là cầm vở luyện
đề thi.

Sau đấy, từ khi trở về từ trận động đất, mẹ em gặp nạn, cha em ngày

càng lạnh lùng, Hoắc Nham Tông cũng càng yêu thương em hơn. Em rất
giỏi giả vờ, cái gì cũng giấu ở trong lòng, không chia sẻ.

Em gái Từ Lai từ một cô bé ngây thơ, hoạt bát, vui vẻ, lương thiện dần

dần trở nên như ngày hôm nay, thứ duy nhất không thay đổi là thành tích
của em, luôn là số một toàn khóa.

Hoắc Nham Tông giảng giải cho em hiểu, trêu chọc cho em vui, nói

chuyện phiếm với em, cũng được nghe em nói đến anh lính cứu hỏa đã cứu
mình và một chú chó tìm kiếm cứu nạn tên là Truy Phong. Anh phát hiện ra
rằng, chỉ cần nhắc đến anh lính cứu hỏa và chú chó tìm kiếm cứu nạn này
là đôi mắt em sẽ lập tức trở nên lấp lánh, cũng nói nhiều hơn, trên người có
một thứ khát vọng kỳ lạ mà anh không hiểu được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.