THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 44

Chu Chí Hào nhìn theo bóng lưng Cận Thời Xuyên không khỏi hoài

niệm những tháng ngày từng chiến đấu kề vai sát cánh với nhau.

Trong phòng của trung đoàn trưởng.

Có tiếng gõ cửa rồi Cận Thời Xuyên hô to, rõ, dứt khoát: “Báo cáo.”

“Vào đi.”

Cận Thời Xuyên mở cửa vào phòng, đóng cửa lại, nghiêm trang chào

đồng chí trung đoàn trưởng đang ngồi sau bàn làm việc: “Trung đoàn
trưởng.”

Văn Khánh Quốc năm mươi tuổi, thích vận động, cơ thể khỏe mạnh,

rất có phong độ, ngẩng đầu nhìn Cận Thời Xuyên rồi hỏi anh ta: “Không có
gì nói với tôi hả?”

“Báo cáo, không có.” Cận Thời Xuyên lập tức trả lời.

Văn Khánh Quốc lấy tay đập bàn: “Dám nói không có với tôi à?”

Cận Thời Xuyên biết không trốn được, đành nhìn về phía Văn Khánh

Quốc nói: “Hôm ấy có tình huống khẩn cấp nên không đi được ạ.”

“Vớ vẩn.” Văn Khánh Quốc trừng mắt, chỉ tay vào Cận Thời Xuyên

cao to lừng lững đứng trước mặt, “Một cái xe tự bốc cháy mà cần cậu phải
đích thân dẫn đội hả, cái thằng này, rõ ràng là cậu muốn trốn gặp con gái
nhà người ta.”

“Gần điểm cháy có trạm xăng dầu, cái này có ghi trong báo cáo ạ.”

“Đừng có hòng lừa tôi, tôi cũng có cơ sở ở đây đấy, tình huống có

nghiêm trọng không tôi lại không biết sao? Thằng oắt con nhà cậu rõ ràng
cố ý.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.