THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 46

Cận Thời Xuyên thở dài đầu hàng, nói thế thì bảo anh còn nói gì được

nữa, có nói cũng vô ích.

Văn Khánh Quốc phẩy tay: “Được rồi, về đi.”

Cận Thời Xuyên đứng nghiêm chỉnh chào theo quân lễ rồi mở cửa ra

về.

Khi cánh cửa một lần nữa được đóng lại, Văn Khánh Quốc lắc đầu, có

gia thế tốt như vậy, người lính tốt như vậy, thế mà hết lần này đến lần khác
cứng đầu cứng cổ đòi ở lại đội chữa cháy cho kỳ được, lỡ như có một ngày
thì ông biết ăn nói thế nào với người ta chứ? Cứ nghĩ đến là thấy mệt cả óc.

Cận Thời Xuyên đánh xe ra để quay về đội, mới ra được đến cổng của

trung đoàn thì tin báo tin nhắn điện thoại vang lên. Anh liếc nhìn qua dãy
số người gửi, kể từ sau hôm cô ta gửi cho anh cái tin nhắn kỳ quặc kêu cố
gắng học tập, phấn đấu mỗi ngày thì không liên lạc gì nữa, không ngờ hôm
nay lại bắt đầu.

Trong lúc chờ hết đèn đỏ, anh mở tin nhắn ra xem, vẫn cụt ngủn giống

lần trước.

186xxxx5597: Khi nào được nghỉ?

Cận Thời Xuyên ngẫm nghĩ một chút rồi dứt khoát bấm gọi lại.

Từ Lai qua thành phố bên cạnh chơi mấy hôm, hôm nay vừa về liền

đến trung tâm chó tìm kiếm cứu hộ LT. LT là một tổ chức cứu trợ khẩn cấp
tư nhân phi lợi nhuận ở Trung Quốc, phân bố khắp mấy chục tỉnh và khu tự
trị trên cả nước. Trung tâm ở Du Giang cũng khá có tiếng, có điều tình
nguyện viên ở đây đều vướng công việc chính của mình, dẫu sao thì chỗ
này cũng đâu có khả năng chi trả đồng nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.