THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 45

Cận Thời Xuyên đứng nghiêm, người ta đã định tội mình rồi, còn phản

bác làm gì nữa, sự thật cũng đúng là đã nghĩ như vậy, cho nên chỉ có thể
đứng im thin thít nhìn Văn Khánh Quốc, để mặc ông thích nói gì thì nói.

Văn Khánh Quốc thấy Cận Thời Xuyên như vậy thì dở khóc dở cười,

thằng bé này chuyên gia xài chiêu im lặng là vàng này với ông. Văn Khánh
Quốc thở dài: “Sắp xếp cho cậu thi sát hạch thì cậu trì hoãn, giới thiệu đối
tượng cho cậu thì cậu chuồn mất. Thời Xuyên, hôm nay cậu đứng đây nói
thẳng ra cho tôi nghe xem, rốt cuộc thì cậu muốn thế nào hả?”

“Cháu không muốn cởi bỏ cảnhphục, một ngày làm lính chữa cháy, cả

đời là lính chữa cháy, hoặc đến tuổi bị bắt phải về hưu hoặc là nằm lại nơi
cứu hộ.” Cận Thời Xuyên đáp rất nhẹ nhàng nhưng nội dung thì nặng nề,
dừng một chút rồi mới nói tiếp, “Tạm thời cháu không có ý định thay đổi
chức vụ, còn về chuyện tìm đối tượng, cháu không muốn hại con gái nhà
người ta đâu ạ.”

Lính chữa cháy cực kỳ khó lấy vợ vì họ chẳng thể nào cho nửa kia

một cuộc sống an ổn, bầu bạn sớm tối, càng không thể đảm bảo sẽ đầu bạc
răng long, suốt đời suốt kiếp.

“Nghĩa vụ của người lính là gì?” Văn Khánh Quốc hỏi.

“Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh cấp trên ạ.” Cận Thời Xuyên đáp.

Văn Khánh Quốc gật đầu, cái cây non tốt thế này sao có thể để nó mọc

ở vệ đường, những đứa tố chất kém hơn thằng bé mà cầu vai còn đã nhiều
hơn nó một vạch rồi, người lính giỏi nằm trong tay ông sao có thể để chịu
cảnh thua kém những người khác.

“Cậu biết thế là tốt, bữa sau bố trí cho cậu thi sát hạch lần nữa, cứ thử

chống đối tôi nữa xem.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.