THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 466

Các đội viên chạy như bay tới, chuyền tay nhau chuyển gạch đá đi.

Mặc dù cứu được người ra nhưng hai người họ đã ngừng thở, qua đời.

Cùng lúc đó, họ trông thấy miệng túi nằm cạnh hai người này mở ra,

bên trong có mấy món đồ vàng bạc, đá quý, trang sức, dăm thứ đồ dùng
hằng ngày và một ít tiền nằm ngổn ngang trong túi.

Mấy cái bóng màu cam ngồi xổm trên nền đất cùng lặng đi một lát,

thật là ngu ngốc.

“Mấy người này thật là, mẹ kiếp, khốn khiếp quá.” Lưu Húc đứng dậy,

bức xúc mắng.

“Thật là loại người gì cũng có, chết cũng đáng đời.” Giang Đường

cũng chửi theo.

Đúng vậy, họ đang liều mạng cứu người còn mấy kẻ này thì đang liều

mạng vơ vét của cải. Có câu, người chết vì tiền, chẳng sai chút nào.

Cận Thời Xuyên cũng đứng dậy, chẳng còn lòng dạ nào: “Thôi, nên

làm gì thì làm, mặc kệ đó là ai, chúng ta đều phải cứu, đừng để cảm xúc cá
nhân ảnh hưởng đến công việc chung. Rõ chưa?”

“Rõ.” Mọi người mặc dù tức giận, bất bình, nhưng thế giới rộng lớn,

thiếu gì chuyện lạ, lòng người thế nào, có gì phải ngạc nhiên.

Mọi người vội sấp vội ngửa đến tận trưa, giữa giờ nghỉ giải lao, Cận

Thời Xuyên gặp được Cố Nghiêu. Quần áo cậu ta bám đầy bụi bặm, đất cát
nhưng vẫn đẹp trai, phong độ như cũ.

Hai người ăn ý ra một chỗ vắng người để ngồi. Những dãy núi xa xăm

trông qua có vẻ hơi tiêu điều nhưng mặc bao tang thương, nó vẫn xanh ngút
ngàn không đổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.