THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 467

“Tôi cứ bảo sao không trông thấy ông, hóa ra là ngồi đây hả?” Cố

Nghiêu đi đến vỗ lưng Cận Thời Xuyên.

Cận Thời Xuyên bị đập rõ đau, cau có quay lại nhìn, không nói gì.

Cố Nghiêu nhìn lại: “Bị thương à?”

“Bị đập một cái chứ chẳng sao hết.” Cận Thời Xuyên hỏi ngược lại Cố

Nghiêu, “Bộ đội đặc công các ông mà cũng bị điều tới à?”

Cố Nghiêu móc bao thuốc lá ra, rút một điếu đưa cho Cận Thời Xuyên

rồi cúi đầu cắn một điếu thuốc lên miệng, vừa mò bật lửa vừa nói lè nhè:
“Vội cứu người đâu thèm quan tâm quân chủng nào chứ, ông đây đang nghỉ
phép mà cũng bị triệu tập.”

Cận Thời Xuyên châm điếu thuốc, rít một hơi, cái mệt nhọc trong

người như giảm bớt, anh cười: “Ông có thể chọn không đến mà.”

“Ông đây là quân nhân.” Cố Nghiêu dở khóc dở cười.

“Đúng vậy, nhân dân cần chúng ta.” Cận Thời Xuyên quay đầu lại

nhìn lướt qua Bình An. Cu cậu đang nằm song song bên cạnh Tiểu Hổ,
nhắm mắt hưởng thụ phút giây nghỉ ngơi hiếm có.

Cố Nghiêu bỗng nói với Cận Thời Xuyên: “Ôi chao, hôm qua tôi trông

thấy một người ở thị trấn bên cạnh giống chị dâu lắm.”

“Nhìn nhầm rồi!” Cận Thời Xuyên dừng một chút rồi mới nói, “Người

ta đang ở Du Giang.”

“Chắc vậy!” Cố Nghiêu gật đầu. Anh ta cũng chỉ nhìn thoáng qua chứ

không giáp mặt thật, “Tôi thấy ông chắc không chỉ bị thương ở lưng đâu
nhỉ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.