THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 512

Từ Lai trước nay chưa từng nghĩ Cận Thời Xuyên sẽ nói những câu

như vậy với người khác. Trong lòng cô, Cận Thời Xuyên cũng giống cô,
thậm chí còn giỏi giấu kín tâm tư hơn cô nhiều. Thế nên chuyện anh nói với
Cố Nghiêu những lời như vậy thật sự là rất đáng ngạc nhiên.

“Cố Nghiêu à, cảm ơn anh.” Từ Lai nhìn Cố Nghiêu, “Tiếng cám ơn

này, là cảm ơn anh đã nói cho em biết.”

“Tôi chỉ mong sao lão độc thân đã ngàn năm này hạnh phúc. Bên cứu

hỏa bọn họ khó tìm vợ hơn chúng tôi nhiều. May mắn được một cô gái xinh
đẹp như cô để mắt đến, có thế nào cũng phải giúp người anh em giữ bằng
được chứ.” Cố Nghiêu nói xong thì đứng dậy, “Tôi đi đánh giấc đây, Thời
Xuyên đành phiền cô vậy.”

Từ Lai gật đầu, nhìn Cố Nghiêu đi rồi, cô mới quay sang dịu dàng nói

với Cận Thời Xuyên: “Anh có những người anh em như thế, thật không
uổng đời này.”

“Anh có người vợ như em mới là thật không uổng đời này.”

Người đàn ông nằm trên giường bệnh vẫn nhắm mắt nhưng đôi môi

thì đang mấp máy nói, hơi thở mong manh đến nỗi khiến Từ Lai tưởng là
mình nghe nhầm.

Giây lát sau, cặp mắt luôn luôn sâu thẳm của anh từ từ hé ra, chớp

chớp mấy cái rồi nhìn Từ Lai không rời, đôi môi cong lên, tay nắm chặt
bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay mình, lưu luyến ngắm người con gái anh
yêu.

Giây phút ấy, đến ánh mặt trời cũng thật khéo thay, không nóng bỏng,

không chói chang, từng luồng nắng ấm áp, dịu dàng phủ lên đôi bàn tay
đang nắm chặt lấy nhau và lên cái đốm lông đen trên lưng của Bình An.

Nếu như cứ vậy mãi cho đến già, có lẽ cũng tuyệt lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.