THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 54

“Từ Lai, em làm được mà, ráng chịu chút nhé.” Cận Thời Xuyên đưa

tay trái ra nắm tay Từ Lai. Tay cô bé thật là lạnh còn tay anh thì ấm áp,
mạnh mẽ. Anh nắm thật chặt, truyền sức mạnh cho cô: “Anh ở với em, anh
không đi, em cũng phải kiên cường đấy.”

Đó là lần đầu tiên Từ Lai nghiêm túc quan sát anh. Anh mặc đồng

phục cứu hộ màu cam từ đầu đến chân, môi mỏng mím nhẹ, mũi thì thẳng
tắp, còn cặp mắt kia là cặp mắt sáng ngời nhất mà Từ Lai từng thấy, mày
kiếm mắt sáng, trắng đen rõ ràng, góc cong của mí trên rất ưa nhìn, hốc mắt
mềm và sâu.

Anh liên tục nói chuyện với cô, chỉ sợ cô ngủ mất rồi không tỉnh lại

được nữa.

Vì vị trí Từ Lai bị vùi lấp không thể dùng máy móc đào bới nên chỉ có

thể dùng sức người, hơn ba tiếng đồng hồ sau, Từ Lai mới được cứu ra.
Cận Thời Xuyên ôm Từ Lai sắp hấp hối chạy đến khu vực chữa trị. Sau khi
được bác sĩ kiểm tra, rất may là gân cốt không bị tổn thương nhưng bị thiếu
nước thời gian dài và gánh nặng tâm lý nên sức khỏe rất yếu, cần phải hồi
phục dần dần.

Từ Lai nằm trên bãi cỏ, gác tay phải lên trán, mí mắt khép hờ lại thư

giãn. Bỗng nhiên có bóng cái gì đó ngăn mất ánh sáng mặt trời, phủ lên
người Từ Lai, bên tai có tiếng Bình An sột soạt đứng dậy.

“Bình An, ngồi.” Từ Lai ra lệnh. Bình An ngoan ngoãn ngồi xuống tại

chỗ ngoe nguẩy đuôi, cực kỳ nghe lời.

Từ Lai bỏ tay xuống, mở mắt ra, vừa khéo nhìn thẳng vào cặp mắt đen

láy đối diện, bốn mắt nhìn nhau, không ai chịu tránh đi trước. Chẳng biết
sau bao lâu, hai người cùng bật cười, khuôn mặt rạng rỡ, ý tứ sâu xa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.