THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 55

“Sao lại nhìn em cười?” Từ Lai đứng dậy phủi phủi hai tay, ngước lên

nhìn Cận Thời Xuyên. Anh ấy thật là cao, cho dù mình cũng đã cao một
mét sáu bảy thì vẫn chỉ mới đứng đến cằm anh.

“Anh có cười à?” Cận Thời Xuyên lập tức nghiêm mặt như thể đôi

môi cong cong vừa nãy chỉ là ảo giác của Từ Lai.

Từ Lai gật đầu, nói cực kỳ thản nhiên: “Đã cười rồi.”

Cận Thời Xuyên liếc mắt nhìn chú chó béc-giê đang ngồi bên cạnh

quan sát hai người họ, hừ nhẹ một tiếng: “Từ Lai, cái con bé này, vẫn nhỏ
vậy nhỉ.”

Bên tai nghe thấy tiếng cười của Từ Lai: “Sao? Cuối cùng cũng nhớ ra

em rồi hả?”

Cận Thời Xuyên cong môi cười: “Em nói sớm ra em là ai là xong, gì

mà phải lắm chuyện như vậy.”

“Ai bắt anh bảo là không quen em cơ.” Từ Lai chắp tay sau lưng,

nghiêng đầu chăm chú nhìn Cận Thời Xuyên, “Em thay đổi nhiều lắm hả?”

“Cũng tàm tạm.”

Cận Thời Xuyên nhớ lại Từ Lai của hồi đó, nói thật ra thì khuôn mặt

cụ thể rất mơ hồ, cùng lắm chỉ có thể nhớ ra cô bé để tóc ngắn như con trai
lại còn bị dính đầy bụi và máu che hết mặt mũi, cho dù sau này cô bé có
rửa mặt sạch sẽ rồi thì anh vẫn luôn khắc sâu ấn tượng khi nằm dưới đống
đổ nát, điều anh nhớ rõ nhất là đôi mắt trong veo này của em ấy, cho nên
mấy hôm trước thoáng thấy cô, anh đã cảm thấy trông thật quen.

Mười năm, ngày tháng không phải là ít ỏi, đủ để xóa mờ rất nhiều

những kỷ niệm khắc ghi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.