THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 594

Ông cụ đứng dậy, cười rất mực hiền từ: “Năm nay cô giáo bao tuổi

rồi?”

“…” Nụ cười của Từ Lai đơ ra, không biết có nên trả lời hay không.

“Cô giáo là con một hay còn có anh chị em?” Ông cụ lại hỏi tiếp.

“…” Từ Lai méo miệng.

“Trong nhà còn những ai?”

Từ Lai hít sâu một hơi rồi đáp: “Thưa cụ, về vấn đề riêng tư, cháu

không thể trả lời được. Được rồi, cả lớp nghỉ đi.”

Đáp xong, Từ Lai cầm sách đi thẳng ra khỏi lớp.

Ai có thể tưởng tượng được một ông cụ tay chống gậy mà lại có thể

đuổi theo nhanh đến thế.

Ông cụ vừa đuổi theo Từ Lai vừa gọi to: “Ơ kìa! Ơ kìa! Cháu dâu ơi!

Cháu đừng có chạy, ông chưa nói xong mà!”

Từ Lai chẳng hiểu ra làm sao, sao thói đời bây giờ lại còn có cả

chuyện các cụ nhận bừa một cô gái là cháu dâu chứ?

“Cháu dâu… Cháu dâu…”

Lối đi trong trường quanh co, khúc khuỷu. Từ Lai quẹo vào một ngã

rẽ thì không còn nghe thấy tiếng gọi cháu dâu nữa.

Cô thở phào một hơi, đi về phía văn phòng, đúng lúc đi đến lối rẽ cầu

thang lên tầng trên thì bị một người ôm chầm lấy từ đằng sau.

Từ Lai giật bắn mình, bất giác hét lên một tiếng, miệng lập tức bị một

bàn tay to bịt lại luôn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.