Nói xong, cô gái tiếp tục đi về phía trước trên con đường lát đá xanh.
Qua màn mưa, bóng người cầm chiếc ô đen càng đi càng xa. Cậu bé nhìn
theo bóng lưng mảnh mai đang ngày một nhỏ dần, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngây
ngô, không hiểu ra sao mà năm nào chị gái này cũng đến vậy nhỉ?
À, không phải, còn cả anh lính hay cho cu cậu kẹo nữa…
Trước sau tuổi vẫn còn nhỏ nên không nghĩ ra được, thằng bé giận dỗi
gãi đầu, quay vào nhà.
…
Mưa tháng Tư lúc nào cũng êm dịu. Xa xa, màn mưa bụi bay che mờ
bóng núi xanh biếc xanh. Một đứa trẻ sống nơi núi rừng chưa rõ sự đời làm
sao biết được trên ngọn núi này có những vị anh hùng đặc biệt đang yên
giấc ngủ say.
Lá quốc kỳ thấm ướt mưa phấp phới bay trong gió một màu đỏ rực rỡ
và thiêng liêng.
Từ Lai đi đến dưới chân cột cờ, chăm chú ngước nhìn lên, từng bước
từng bước, đạp qua những vũng nước mưa, tiếp tục đi về phía trước.
Trong nơi này là nghĩa trang và đài tưởng niệm các chú chó anh hùng.
Toàn bộ các chú chó nghiệp vụ đã hy sinh của Du Giang đều được chôn cất
tại đây.
Màu xanh phủ khắp cả ngọn núi sẽ mãi mãi bao bọc những liệt sĩ nằm
đây, đời đời lưu danh.
Từ Lai leo từng bậc từng bậc, vừa đi vừa phóng mắt ngắm nhìn hai
bên lối đi lên, từng hàng bia mộ xếp ngay hàng thẳng lối như những người
chiến sĩ trấn thủ biên thùy, cương trực và nghiêm trang.