THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 633

Anh quỳ nửa người trước mặt cô, bằng lòng khuất phục.

Cô khẽ cắn cánh môi, đưa tay ve vuốt gò má anh, bị anh bắt giữ, đặt ở

trên môi và rồi hôn.

Cận Thời Xuyên thả tay Từ Lai ra, cởi giầy cho cô, bàn tay nắm lấy

đôi chân lạnh buốt của cô, cười khe khẽ ghẹo: “Lạnh thế này, là do thiếu
vận động.”

“Ngày nào em cũng chạy cả đấy.” Từ Lai nghiêm túc đáp lại.

Quá rõ ràng gã đàn ông trước mắt chẳng nghiêm túc gì. Anh thuận tay

đi từ mắt cá chân vuốt lên trên cao, vừa ve vãn vừa nói: “Ý anh là vận
động… giữa nam và nữ.”

Nói xong, anh cúi xuống hôn bắp chân trắng muốt của cô rồi cứ thế

hướng dần lên trên, vừa ve vuốt vừa hôn khiến cô nổi da gà khắp cả người,
hoàn toàn không chống đỡ nổi.

Người đàn ông này có sự ngang tàng, độc tài tận trong máu, may nhờ

đi lính mới trở nên cẩn thận, tỉ mỉ, che giấu bớt góc hoang dã và ngang
ngược ấy đi.

Còn giờ đây, con thú hoang đã sổ lồng chui ra, chẳng còn gì khiến nó

phải e dè.

Trên làn da trắng ngần của Từ Lai in chằng chịt những dấu hôn của

Cận Thời Xuyên, còn nước da màu đồng cổ của Cận Thời Xuyên thì ánh
lên đầy vẻ gợi tình.

Cứng và mềm va chạm với nhau, dù là ai cũng không ngăn nổi, dù là

ai cũng không muốn dừng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.