THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 728

Hai người đã từng bàn nhau tương lai nếu sinh con một trai một gái thì

sẽ kết thông gia. Không ngờ lại cùng sinh con trai cả. Sau này, vì điều động
quân sự, hai người ở các quân khu khác nhau, cứ thế mất dần liên lạc.

Khi cụ Từ mất, cụ Cận cũng đang ốm nằm liệt giường sau khi vợ mất

nên không thể đến dự được, vẫn cứ canh cánh ở trong lòng mãi.

Không ngờ, đúng là thật không ngờ, quả nhiên là ý trời. Ông trời trao

lại duyên phận cho cháu trai cháu gái của họ.

“Ôi chao, Thừa Vận à, năm xưa gặp cháu, cháu mới học có tiểu học.

Không ngờ chớp mắt một cái, con gái đã lớn thế này rồi, lại còn trở thành
cháu dâu của chú nữa chứ, khà khà, duyên phận ơi là duyên phận!”

Cụ Cận cười không khép nổi miệng, chẳng trách lần đầu gặp Từ Lai

đã thấy thân thiết thế, thì là là cháu gái của lão Từ.

Từ Thừa Vận cũng cười: “Đúng vậy đấy ạ, chớp mắt cái đã mấy chục

năm trôi qua rồi. May là chú Cận gân cốt vẫn còn mạnh giỏi.”

“Ôi, bữa đám tang cha cháu, chú không thể đến nhìn ông ấy lần cuối,

thật là đáng tiếc!” Cụ Cận Học Nghĩa nói xong liền thở dài, “Xem ra là
được ông ấy ở dưới đó phù hộ. Phù hộ cho ông già này được trông thấy hai
nhà chúng ta kết thông gia.”

“Vâng, vâng ạ. Chú nói phải.” Từ Thừa Vận gật đầu vâng dạ.

“…”

Người lớn hai nhà ngồi nói chuyện từ thời hạn tại ngũ của hai thủ

trưởng, chuyện công việc rồi nói lan sang chuyện của hai đứa nhỏ, đề tài
đúng là vô vàn, hoàn toàn bỏ rơi hai người trẻ tuổi ngồi với nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.