THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 729

Cận Thời Xuyên kéo tay Từ Lai cười dịu dàng: “Xem ra chúng ta đã

được đính ước với nhau từ trong bụng mẹ rồi cơ.”

“Ai bảo, có ai đính ước từ trong bụng mẹ cho đời cháu chứ.” Từ Lai

liếc Cận Thời Xuyện một cái rồi cười thật tươi, “Chúng ta thì gọi là… số
mệnh đã định.”

“Số mệnh đã định nghe hay đấy.” Giọng cụ Cận Học Nghĩa nói sang

sảng, nhìn đôi trẻ bên giường bệnh đang nắm tay nhau đầy mờ ám, phá lên
cười ha hả, “Thừa Vận à, cái đám cưới này xem ra không thể đợi lâu thêm
nữa rồi.”

Từ Thừa Vận gật đầu: “Vậy thì hết thảy nghe theo chú Cận sắp xếp ạ.”

“Được. Được.”

“Không được.” Từ Lai nhìn về phía mọi người.

Tất cả đều giật mình, ngay cả Cận Thời Xuyên cũng có vẻ ngỡ ngàng.

Từ Thừa Vận cảm thấy thật không hiểu nổi đứa con gái này, lúc đầu

không phải chính nó cứ khăng khăng đòi gả sao, giờ bàn đến đám cưới lại
bảo không được.

“Sao lại không được hả?” Từ Thừa Vận hỏi.

Từ Lai nhìn Cận Thời Xuyên: “Anh ấy đang như vậy, ít ra cũng phải

tĩnh dưỡng một trăm tám mươi ngày. Con không thèm anh ấy vác cái người
thế này đi làm đám cưới đâu. Khỏe hẳn đã rồi bàn tiếp.”

Mọi người cùng phá lên cười ha hả. Cái con bé này yêu cái đẹp, tất

nhiên là muốn chồng mình phải phong độ cùng mình chụp ảnh dán lên giấy
đăng ký kết hôn rồi. Hiểu, hiểu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.