THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 754

“Mày còn hỏi ông là sao à?” Cụ Cận Học Nghĩa lại càng tức hơn, đập

càng đau, “Hôm nay ngày bao nhiêu rồi hả? Tối qua ông mà không phát
hiện ra Lai Lai đi tản bộ với ông mà lại cứ sốt ruột, bồn chồn, ông mà
không mò ra được cái sự tình này thì đúng là không biết mày gan to thế nào
đấy. Trước hôm kết hôn một ngày mà còn dám đi cứu hỏa… Ai bắt mày
dọa cháu dâu của ông lo lắng, sợ hãi thế hả, cái thằng ranh con này…”

“Ông ơi, chúng ta vào văn phòng rồi cả nói nhé.” Cận Thời Xuyên

lườm Lục Phương Kỳ, cái thằng kia, mau giúp với.

Lục Phương Kỳ cười hề hề, nói với cụ Cận Học Nghĩa: “Ông ơi ông,

ông chớ có đánh thằng cháu này trước mặt lính của cậu ta chứ. Sau này
không ai chịu phục uy của cậu ta nữa thì sao ạ?”

Các anh em trong đội đứng sau lưng hóng chuyện tập thể đáng sốc

muốn rớt cả cằm xuống đất, đội trưởng Cận oai phong, bất khuất của họ
bỗng dưng lại bị một ông cụ đánh.

“Tiểu đội trưởng ơi, chuyện gì thế?” Có người hỏi, “Trung đoàn

trưởng cũng đến cùng kìa, ông cụ kia là ai thế?”

Tiểu đội trưởng vừa cởi áo bảo hộ vừa cười: “Đó là ông nội của đội

trưởng Cận, lão tướng chiến công lừng lẫy lắm đấy, muốn đánh ai chẳng
được.”

“Chẳng trách. Chẳng trách.”

“Đừng có hóng chuyện linh tinh nữa, lát về coi chừng đội trưởng Cận

gô cổ mấy cậu lại đấy.”

“…”

Cụ Cận Học Nghĩa nghe Lục Phương Kỳ nói vậy thì dừng lại nhìn.

Quả nhiên mấy thằng nhóc mới đi về đang đứng nhìn thật. Cụ bỏ cái gậy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.