bận rộn chạy đi chạy lại tiếp đón khách.
Trước tình trạng tương phản này, Lâm Thiển chỉ có thể kết luận, một
chiến lược thất bại có thể khiến doanh nghiệp
tư nhân xuất sắc có bề dày vài
chục năm sụp đổ với tốc độ khó có thể tưởng tượng.
Cô lén liếc Lệ Trí Thành. Vẻ mặt của anh vẫn điềm tĩnh như thường lệ,
như một núi băng bất động, chỉ có ngón tay gõ nhẹ trên vô lăng.
Lâm Thiển cân nhắc câu từ rồi mở miệng: “Lệ tổng, thật ra xét về chất
lượng sản phẩm, chúng ta không thua kém Tư Mỹ Kỳ và Tân Bảo Thụy,
đây là kết quả do tôi tự so sánh. Thậm chí tôi cảm thấy chất lượng của
chúng ta còn tốt hơn bọn họ. Nền tảng của chúng ta không có gì đáng phàn
nàn.
Giống như lần này Minh Thịnh tổ chức đấu thầu, tuy thư mời được gửi
tới sáu công ty, nhưng chỉ ba công ty có thể sản xuất sản phẩm cao cấp đạt
tiêu chuẩn quốc tế. Tôi cho rằng chỉ cần làm tốt Hồ sơ dự thầu, chúng ta
vẫn có cơ hội thắng lợi.
Về phương diện cửa hàng cửa hiệu cũng vậy thôi, không phải sản phẩm
của chúng ta kém, mà là trước đó... ‘Binh bại như núi đổ’, đồng thời chúng
ta bị các công ty khác liên kết chèn ép, dẫn đến hàng tốt giá hạ cũng không
bán được. Thật ra chỉ cần đổ tiền tạo dựng lại thương hiệu, tôi nghĩ lượng
tiêu thụ sẽ không đến nỗi nào.”
Nhận định này là sự thực, nhưng trong cuộc đời, bất cứ
điều gì bao giờ
cũng nói dễ hơn làm.
Lệ Trí Thành ngoảnh đầu nhìn cô: “Ừ, chúng ta cứ
tiến
từng bước một.”